hiện tại em đã tạo thành sự quấy rầy.”
Nhan Tiêu cười, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy: “Em liền quấy
rầy! Em không ngủ được còn không dám đi vệ sinh, anh nói làm sao bây
giờ?”
Điện thoại truyền đến một tiếng động nhỏ, Nhan Tiêu nghe thấy giống
như anh đang cười.
“Anh còn cười!” Cô gác chân lên cái chăn.
“Được, anh sai……” Bác sĩ Hoắc cuối cùng chịu thua.
“Vậy anh cần thiết…… Cần thiết giúp em đi vệ sinh!” Nhan Tiêu nói
thay đổi một bàn tay cầm điện thoại, “Vẫn luôn phải nói chuyện với em,
không được cúp điện thoại!”
Nghe thấy anh lại cười, Nhan Tiêu lo lắng đề phòng: “Nếu anh dám
làm em sợ, em liền……”
Nhan Tiêu suy nghĩ một chút, giống như lại tìm không thấy điều gì có
thể uy hiếp anh, yếu ớt nói: “Em sẽ bị hù chết!”
Hoắc Trạch Tích ở kia đầu đồng ý, Nhan Tiêu cầm điện thoại xuống
giường, báo cáo: “Hiện tại em xuống giường……”
Nói xong lại không nghe được giọng nói đầu bên kia, cô chần chờ:
“Bác sĩ Hoắc?”
“Anh đây.” Giọng nói anh trầm thấp.
Tuy rằng ở đầu kia điện thoại, Nhan Tiêu nghe thấy giọng nói của anh,
vẫn cảm thấy tìm về cảm giác an toàn, tiếp tục báo cáo: “Rất nhanh em đến
nhà vệ sinh, anh nói chút gì đi.”