Hơn nữa! Cô lại ở ký túc xá nữ! Vừa vặn nhà vệ sinh cũng có một cái
gương! Quá dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh kinh dị đó……
Nhan Tiêu thử gọi Tiểu Giai, kết quả không có một chút tiếng động gì,
lại gọi tất cả bạn ở ký túc xá một lần nữa, trừ bỏ Tráng Tráng dường như
mê sảng hừ một tiếng, không có bất kỳ ai trả lời.
Nếu thật sự đánh thức các cô ấy, hẳn là sẽ bị đàn tấu!
Muốn chết! Hết lần này đến lần khác cô rất muốn đi vệ sinh……
Đều do Hoắc Trạch Tích! Quá không có đạo đức công cộng!
Nửa đêm lại kể chuyện ma……
Nhan Tiêu đã oán trách lại sợ hãi, nhịn không được gọi điện thoại cho
Hoắc Trạch Tích, điện thoại kêu lên hơn mười tiếng, đương lúc Nhan Tiêu
chuẩn bị cúp máy, cuối cùng đầu bên kia mới truyền đến giọng nói của anh.
Nghe được giọng nói trầm thấp, còn có chút chưa tỉnh khàn khàn.
Chắc là đang ngủ……
Bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy áy náy, nhớ tới anh kể chuyện ma
làm hại cô ngủ không yên, lại cảm thấy không còn áy náy: “Bác sĩ Hoắc,
em vừa mới nghe xong câu chuyệ ma của anh, hiện tại ngủ không được.”
“……” Đầu kia trầm mặc trong chốc lát, không nói chuyện.
“Bác sĩ Hoắc, anh là một người không tin ma quỷ, tại sao anh lại
muốn kể chuyện ma? Lúc kể còn cố ý thấp giọng dọa người như vậy!”
Nhan Tiêu càng nói càng tức giận.
“Cho nên hiện tại em tới khiếu nại?” Giọng nói Hoắc Trạch Tích khàn
khàn, giọng điệu dần dần bình tĩnh: “Nêu ý kiến mời đi con đường chíng,