giống như cô, bác sĩ Hoắc vẫn luôn tự mình gắp đồ ăn cho cô, cô không
ngừng ăn, đứng lên cảm thấy dạ dày như muốn bục ra.
Cùng nhau đi ra đến cửa tiệm cơm, Nhan Tiêu nắm tay bác sĩ Hoắc,
nói lảm nhảm “Nếu không có anh, em cũng chỉ có bám tường mà đi ra”.
Hoắc Trạch Tích tỏ vẻ nghi ngờ: “Có khoa trương như vậy sao?”
Nhan Tiêu lôi kéo tay anh sờ bụng mình, đã phồng lên tròn tròn.
Điều này làm cho anh thấy hoảng sợ, “Em ăn nhiều như vậy?”
Xác thực anh không nghĩ một cơ thể bé như vậy, cư nhiên có thể ăn
bụng thành như vậy.
Phản ứng của anh giống như đổ thêm dầu vào lửa, Nhan Tiêu khóc:
“Anh gắp cho em bao nhiêu chính anh không rõ ràng sao?”
Hoắc Trạch Tích nghiêm trang: “Lúc em cảm thấy no rồi, liền có thể
nói với anh là không ăn được nữa, như vậy đối dạ dày không tốt.”
Nhan Tiêu tiếp tục khóc tang, gật đầu: “Rất xin lỗi, em đánh giá mình
quá cao.”
Bỗng nhiên Hoắc Trạch Tích lại cảm thấy buồn cười, “Vậy em lên xe
trước đi, chờ anh một chút.”
Nói xong đưa chìa khóa cho cô.
Nhan Tiêu cầm chìa khóa, đỡ eo để đi, nghe thấy viện trưởng gọi “Cô
gái nhỏ”, theo bản năng cô quay đầu lại, hóa ra là đang gọi cô thật.
“Viện trưởng!” Nhan Tiêu đi qua, “Hôm nay cháu ăn nhiều, no căng
muốn chết.”