Bác sĩ Hoắc cũng không tỏ vẻ gì, lái xe vào ngõ nhỏ, suy nghĩ vài giây
sau bình thường nói: " Anh cũng kể câu chuyện công chúa Bạch Tuyết.”
Không nghĩ tới đồng ý nhanh như vậy, Nhan Tiêu vạn phần chờ mong:
“Ukm!”
Giọng nói quen thuộc, Nhan Tiêu không hiểu sao lại có cảm giác
giống như nghe anh kể chuyện trên radio trước khi đi ngủ.
Anh bắt đầu kể: “Có một ngày công chúa Bạch Tuyết đi tìm Pinocchio
chơi……”
Thái độ của anh với giọng điệu bình tĩnh trầm ổn, nghe mở đầu hứng
thú dạt dào, Nhan Tiêu bắt đầu nghi ngờ có phải anh lý giải sai ý “Chuyện
hài thô tục” , lại an tĩnh nghe anh tiếp tục nói:
“Công chúa Bạch Tuyết liền nói với Pinocchio, nói thật ra, nói láo, nói
thật ra, nói láo……”
……
“…… Không có?”
“Không có.”
Kết thúc quá vội vàng, Nhan Tiêu bình tĩnh nghe anh kể chuyện hài
thô tục xong, sau đó vẻ mặt dồn nén: Đây là ý gì chứ?
“Liền vẫn luôn lặp lại nói thật lời nói dối?” Nhan Tiêu vẫn mờ mịt.
Giọng điệu Hoắc Trạch Tích hơi nghiền ngẫm: “Không thuần khiết em
vẫn là không hiểu?”
Không cam lòng nhận thua như vậy, ở trong đầu Nhan Tiêu tinh tế
phân tích một lần: