Đáng tiếc bị Hoắc Trạch Tích ngăn lại: “Đều bỏ điện thoại xuống.”
“Bác sĩ Hoắc thật không có tinh thần giải trí? Cậu nói xem khó khăn
lắm cậu mới có bạn gái, còn không cho chúng tớ chia sẻ một chút?” Mai Tử
khuyên bảo.
Hoắc Trạch Tích lời còn chưa nói, Nhan Tiêu đã cười mở miệng:
“Nghĩa khác của lời này lại có chút lớn? Chẳng lẽ bác sĩ Hoắc lại có bạn
trai?”
Làm lơ cái liếc mắt của bác sĩ Hoắc, Nhan Tiêu mạo hiểm nói ra
những lời này.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói giỡn trêu ghẹo, không nghĩ tới còn kích
thích lớn hơn.
Nữ sinh đại biểu lên tiếng: “Lấy tôi xem, thời kỳ cao trung, bất luận
nam nữ, bác sĩ Hoắc đều không có hứng thú, hiển nhiên là một người xuất
gia.”
Nam sinh đại biểu phản bác: “Cậu hiểu biết cái rắm, khi đó tôi chung
phòng với Hoắc Trạch Tích, cậu ấy nói qua cậu ấy thích thục nữ.”
Thục nữ……
Bỗng nhiên Nhan Tiêu liên tưởng đến phương diện không tốt.
Hoắc Trạch Tích nghe xong muốn đỡ trán, lại không kiên nhẫn mà gõ
cái bàn, phản bác: “Mình nhớ rõ nguyên lời nói là ‘cô gái có tư tưởng chín
chắn ’, cậu càn rỡ cái gì?”
Lúc ở trường học, xác thực anh thích cô gái có tư tưởng chín chắn, ít
nhất mỗi ngày sẽ không đi theo anh hay gõ trộm cửa nhà anh, hoặc là sau
khi tan học sẽ không xem anh là động vật quý hiếm mà đứng nhìn.