Trên đường trở về nhà, Nhan Tiêu nắm điện thoại, muốn tâm trạng của
mình thoát khỏi sự tò mò và muộn phiền này, lại phí công.
Lúc đến dưới lầu chung cư, cô dừng lại bước chân.
Bỗng nhiên không nghĩ lại phải đối mặt với anh nhanh như vậy, không
nghĩ coi như chưa xảy ra chuyện gì, cũng không biết dáng vẻ, cũng không
nghĩ muốn làm một người bạn gái như vậy, hỏi chuyện về bạn gái cũ của
anh.
Huống hồ trước kia cô cũng biết được một chút.
Do dự trong chốc lát, Nhan Tiêu ngồi ở ghế dưới lầu nghỉ chân, nhịn
không được tò mò, lấy ra điện thoại ra mở Wetchat tìm Phùng Thi Dư, nhắn
tin:
Chị gái cậu là người như thế nào?
Vấn đề tới không đầu không đuôi, Nhan Tiêu cũng không có tâm trạng
tìm lý do, trực tiếp hỏi như vậy.
Phùng Thi Dư hồi âm:
Hỏi cái này để làm gì? Muốn quen biết chị mình?
Nhan Tiêu trả lời: Xem như vậy đi.
Phùng Thi Dư: Vậy cậu có muốn thêm Wetchat của chị ấy sao?
Thêm WeChat……
Nhan Tiêu: Không cần, thôi.
Tắt điện thoại, bỗng nhiên Nhan Tiêu có cảm giác chán ghét bản thân.