Anh giống như không kiên nhẫn được, thẳng đến lúc khiến cho cô
hoàn toàn phục tùng, ngón tay mới dần dần tiến vào cánh hoa ở giữa, Nhan
Tiêu thiếu chút nữa kêu ra tiếng, lại cắn môi nhịn xuống, chỉ là hô hấp dồn
dập, ngực đau tê dại cảm giác giống như đâm sâu vào trong bụng.
Lại chỉ là đơn giản thăm dò, anh rút ngón tay ướt át ra.
Trong nháy mắt đại não Nhan Tiêu cảm nhận được dị vật xa lạ xâm
nhập, cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt trong sáng, chính cô không biết trong
mắt còn có sự nhiệt tình ham muốn.
Lại không vội, Hoắc Trạch Tích cúi người tới gần, Nhan Tiêu chủ
động đón ý hùa hôn môi, cảm giác được anh đang cảm nhận môi cô, hướng
vào phía trong cạy ra, mút vào dây dưa, trao đổi hô hấp nóng bỏng.
Còn chưa đủ chiếm hữu.
Anh cầm mắt cá chân của Nhan Tiêu, tách ra hai chân cô ra đẩy người
về phía trước……
Cảm giác được vật cứng xâm lấn, Nhan Tiêu cảm thấy nơi đó căng ra,
không nhịn được kêu ra tiếng.
Bởi vì có ám ảnh lần trước, thân thể cô lui về sau một chút, biết rõ
không có tác dụng gì, vẫn muốn né tránh, Hoắc Trạch Tích lại nhẹ nhàng
kéo cô trở lại, như là muốn trừng phạt hành vi né tránh của cô, lại đâm vào
thật sâu.
Cô cảm giác đỉnh đã đến tận cùng bên trong, đột nhiên có chút sợ hãi,
“Ra ngoài một chút, em khó chịu……”
Anh lại rút ra toàn bộ, mới vừa bị lấp đầy trong nháy mắt lại cảm thấy
trống rỗng, Nhan