Tiêu không biết nói cái gì, không biết có phải anh cố ý như vậy hay
không.
Ánh mắt cô có vài phần cầu xin, Hoắc Trạch Tích sờ soạng hoa tâm
của cô, đã tràn lan.
“Như vậy có cảm giác?” Ánh mắt anh đen nhánh, cười như không
cười nhìn cô.
Nhan Tiêu đỏ mặt, cảm thấy thẹn đến không biết đối mặt như thế nào,
nghe thấy tiếng xé mở plastic đóng gói, sau một lát anh một lần nữa tách
chân cô ra tiến vào.
Tiết tấu rất chậm, y theo ý nguyện của cô, không có đến chỗ sâu nhất.
Như là tích lũy điều gì, Nhan Tiêu cảm thấy càng nóng, trướng đau
ngay từ đầu rốt cuộc bắt đầu giảm bớt, hô hấp cô nhanh hơn, thân thể bị
động tác của Hoắc Trạch Tích chi phối, đành phải bắt lấy gối để lót đầu, im
lặng không lên tiếng.
Tiếng thở của anh không đều, thấp giọng: “Kêu ra.”
Nhan Tiêu khó xử lắc đầu, bỗng nhiên tốc độ của anh nhanh hơn,
Nhan Tiêu nhịn không được hét lên một tiếng, lại cắn môi, động tác của
anh ác liệt, cô vẫn kêu ra tiếng, tinh tế mềm mại, tiếng hít thở.
Dường như là khen thưởng Hoắc Trạch Tích cúi đầu hôn cô, hơi thở
nóng bỏng, lại một đường xuống phía dưới, trằn trọc ở trước ngực……
Mấy lần cao trào, Nhan Tiêu đã hoàn toàn không có sức lực, trong đầu
một mảng trống rỗng, thả lỏng mà nằm ở trên giường.
Hoắc Trạch Tích lật cô lại, Nhan Tiêu không phối hợp mà nằm xuống,
đã rất mệt, anh lại một tay nâng eo cô lên, chờ cô quỳ tốt, lại lần nữa chậm