gái, nếu em sinh con gái, có phải anh sẽ không đối tốt với em nữa hay
không?”
Cô sợ con gái sẽ lấy đi sự yêu thương của anh.
Hoắc Trạch Tích mới hiểu được ý của cô, vừa buồn cười vừa tức giận.
Sẽ nghĩ như vậy, là bởi vì cô chưa có sẵn sàng để làm mẹ, bằng không
tại sao lại ấu trĩ ích kỷ như vậy.
Thấy trong mắt cô có sự buồn rầu sự thấp thỏm, vẻ mặt khổ sở, trong
lòng anh liền biến hóa, vẫy tay ý bảo cô lại đây, Nhan Tiêu quỳ gối trên sô
pha dịch lại đây, anh nhìn cô nói: “Tại sao anh lại không đối tốt với em?”
Nhan Tiêu lắc đầu: “Không phải không tốt, là không tốt như vậy.”
“Em là vợ của anh, có thể giống với con gái sao?”
“Ngày thường dáng vẻ của anh là quản giáo với em, có khác gì đối với
bé gái?”
Hoắc Trạch Tích nhướng mày: “Em cảm thấy anh không coi em là phụ
nữ?”
“…… Cũng không phải.”
Rốt cuộc ở trên giường……
Cô nói mặt đỏ hết lên, bản thân nói bừa bãi, đơn giản nói: “Dù sao em
thích con trai.”
Hoắc Trạch Tích thỏa hiệp: “Vậy thì con trai.”
Lúc này cô mới cảm thấy thoả mãn chui vào ngực anh.