Từ cổ đến xương quai xanh rồi đến cơ bụng rõ ràng, Nhan Tiêu theo
ánh mắt đi xuống chạy một vòng, theo bản năng nghĩ may quá anh có mặc
quần.
Nếu không ở trước mặt nam thần bị phụt máu, cũng không chỉ là lời
đồn nữa.
Trong phòng đột nhiên có người lạ, Hoắc Trạch Tích sửng sốt, Nhan
Tiêu cùng anh đối mặt mấy giây, chỉ thấy máu toàn thân đang trào lên mặt,
ánh mắt liếc thấy Gia Gia như là bắt được cọng rơm cứu mạng: " Tôi, tôi
tới tìm Gia Gia!"
Hoắc Trạch Tích cúi mắt tiếp tục cài áo, không bày tỏ cái gì, cũng
không che giấu cái gì.
Anh không nói lời nào trách cô tự tiện xông vào phòng, Nhan Tiêu
càng lúng túng như không thể nói chuyện được, chậm rãi quay đầu, tay
chân cứng đờ đi về phía Gia Gia, lưng quay về Hoắc Trạch Tích ngồi chồm
hổm xuống.
Từ góc độ Hoắc Trạch Tích nhìn qua, cô đang cùng Gia Gia chơi đồ
chơi, mà từ góc độ của Gia Gia nhìn
" dì Nhan Tiêu, mặt dì đỏ lắm nha!"
Con gấu con này có thể im lặng cho dù chút mặt mũi được không!
Nhan Tiêu nhắm mắt lại, khó khăn: " Gia Gia, trên nền lạnh lắm,
chúng ta ra ngoài đi!"
Gia Gia bất động, giống như nhìn thấy cái gì thú vị: " Cậu ơi nhìn này,
mặt dì Nhan Tiêu đỏ lắm luôn ấy, giống như Patrick Star vậy!"
...