NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 114

lên rời quán café. Cô không ân hận vì quyết định của mình, nhưng nếu
đừng đau lòng thì không thể không có, vì cô đã yêu Minh Hiến bằng cả trái
tim sôi động, tình yêu cứ lớn dần theo năm tháng trôi qua.
− Thanh Nguyên!
Minh Hiến ái ngại nhìn vợ, gương mặt Thanh Nguyên đang bơ phờ và hốc
hác. Cô đứng lại nơi cửa, cúi đầu không nhìn anh và lách mình bước ra.
− Thanh Nguyên!
Minh Hiến nắm tay Thanh Nguyên:
− Em đi đâu về vậy, trông em xanh xao hốc hác quá, em bệnh hả?
Anh đặt tay lên trán cô. Thanh Nguyên nghiêng mình né qua:
− Em không sao hả. Minh Hiến, chúng ta ly hôn đi.
− Cái gì?
Như bị điện giật, Minh Hiến cau mày, giọng anh gằn lại:
− Anh không ly hôn đâu. Nhưng ... tại sao ...
− Em vừa đi gặp Vân Trúc, cô ấy nói đã mang thai.
Thanh Nguyên cười đau đớn:
− Cuối cùng điều em mong đợi đã xảy ra. Chúc mừng anh.
Minh Hiến ôm chầm lấy Thanh Nguyên, giọng anh nghẹn ngào:
− Nhưng đâu vì thế mà phải ly hôn hả em?
− Chẳng lẽ anh muốn con là đứa con khai sinh ngoài giá thú, Vân Trúc
không chấp nhận đâu.
− Anh sẽ thuyết phục cô ấy.
− Chúng ta nên ly hôn, tiện cho cả 3 người, em chẳng còn cho anh hạnh
phúc đâu. Rồi Vân Trúc sẽ cho anh những đứa con xinh xắn mũm mĩm.
Khi em đẩy Vân Trúc vào tay anh, em đã có chuẩn bị tâm lý cho mình, anh
không phải lo gì cho em cả.
− Nhưng chưa bao giờ anh hết yêu em?
− Chúng ta có 3 năm chung sống, ngần ấy quá đủ hạnh phúc cho em, đã
đến lúc em không thể ích kỷ buộc anh mãi vào em. Anh cần phải có những
đứa con thừa tự.
Cô gỡ tay anh ra và đi vào phòng đóng chặt cửa lại. Ngã người lên giường.
Nước mắt Thanh Nguyên tuôn rơi, hết rồi những ngày đầm ấm vui vẻ, hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.