NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 143

− Còn 1 mớ đồ nhận ở quầy hành lý anh đi lấy dùm em.
− Để anh đưa em và con ra xe.
chút ray rứt ăn năn dâng lên trong lòng Vân Trúc, 1 tháng qua hầu như cô
đã quên chồng và con mình. Cô ăn năn liệu có còn kịp không, anh có tha
thứ cho cô không, khi cô đã phản bội anh.
Tuấn Ngọc đi lại bên xe:
− Chiều nay anh ở nhà đợi em. Nhớ đấy.
Vân Trúc nổi giận quát khẽ:
− Anh xéo đi cho tôi nhờ.
Tuấn Ngọc cười đểu cáng:
− Em sẽ tìm anh, anh cam đoan em sẽ tìm anh.
Gã bỏ đi, Vân Trúc ngã ra thành ghế đau đớn. Nếu muốn dứt khoát với anh
ta, cô cần phải có nghị lực đoạn tuyệt với cái chất trắng gớm ghiếc kia.
Mình có làm được không?
Minh Hiến quay trở lại với mớ hành lý của Vân Trúc, anh cất vào cốp xe và
ngồi vào tay lái vui vẻ:
− Ngày nào con cũng nhắc em, còn anh sáng tác được 2 bài nhạc, anh rất
tâm đắc với 2 bài nhạc này.
Nhìn thấy cô nhắm mắt, anh lo lắng:
− Em mệt thì cứ ngủ đi, về nhà anh gọi. Sau này em không nên đi lưu diễn
xa, nhà mình có túng thiếu đâu. Tại em thích đi hát, anh chiều ý em, thực
sự anh muốn em ở nhà.
Vân Trúc mở mắt ra cau mày:
− Chúng ta sở dĩ biết nhau, là nhờ em là ca sĩ và anh là nhạc sĩ kia mà.
− Anh biết. Nhưng em đã 3không, anh nghĩ em không nên hát nhạc kích
động nữa, mà hãy trở về với nhạc dân ca, em từng thành công ở lĩnh vực
nhạc dân ca.
Vân Trúc làm thinh nhìn ra cửa sổ, rồi đưa tay che miệng ngáp, cô đã đến
cữ.
− Chạy xe nhanh đi anh, anh chạy chậm quá.
− Em muốn ăn gì không, hay ghé vào hàng giải khát cho con ăn kem.
− Thôi đi, em muốn về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.