NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 67

kêu cứu hay lê lết ra ngoài, nước mắt đau đớn cứ rơi, trong cơn mê hoảng
loạn hình như cô đã gọi ba, gọi mẹ, gọi Minh Hiến ... và cả van xin bọn côn
đồ ...
− Thanh Nguyên ...
Thanh Nguyên mở mắt ra ngơ ngác, toàn thân cô đau dần.
− Mẹ .... Đây là đâu vậy?
− Con đã tỉnh, mẹ mừng quá Thanh Nguyên ơi.
Ngọc Lan khóc nức nở, Thanh Nguyên quanh và những gì xảy ra chợt hiện
về. Cô đã có 1 ngày vui vẻ hạnh phúc bên Minh Hiến và khi quay về ...
khốn nạn. Cắn mạnh môi Thanh Nguyên bật khóc. Tất cả đã hết rồi. Vết
nhơ này suốt đời theo cô, mãi mãi như vết chàm đen không bao giờ tan
biến.
− Con đã mê hết 1 ngày, 1 đêm, bây giờ con nghe trong người như thế nào
hả Thanh Nguyên?
Chết, chỉ có cái chết cô mới quên được những ô nhục. Thanh Nguyên bật
dậy nhưng rồi cô ngã vật xuống choáng váng, mọi sinh lực hầu như cạn
kiệt, cô yếu đuối như đứa trẻ, không thể hành động theo ý mình. Trời ơi, tôi
phải làm gì đây?
Thanh Nguyên giận dữ bứt dây chuyền dịch, Ngọc Lan hoảng hốt ôm cô
lại:
− Nguyên ơi, mẹ xin con.
− Con muốn chết, mẹ hãy bỏ con ra đi. Hết rồi, hết tất cả rồi mẹ ơi.
Ông Thành Phương nghiêm mặt:
− Con hãy can đảm chấp nhận sự việc xảy ra. Ba thật đau lòng khi con quá
quắt Thanh Nguyên ạ, con gái mà trèo tường, con có biết nghĩa trang là chỗ
cư trú của bọn côn đồ trộm cướp và nghiện ngập không? Con đã trốn đi gặp
Minh Hiến có phải vậy không?
− Anh đừng mắng con, sự việc xảy ra nó đang đau khổ quá sức, còn gì nữa.
− Còn tôi, tôi nhục nhã không biết để mặt ở đâu khi gặp bạn bè. Em biết
mà, cái tốt ít người biết, nhưng cái xấu có muốn dấu họ cũng biết nhanh
lắm. Con gái bác sĩ Thành Phương leo tường nội trú đi chơi bị bọn côn đồ
cưỡng hiếp, nằm trần trụi lõa lồ trong nghĩa trang, đẹp quá hả con? Con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.