NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 1062

“Tẩm nhi?”, chàng ngạc nhiên nhíu mày, vẫn còn mang men say, ánh mắt

hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lộ ra ảm đạm, “Ai cho con vào
đây?”.

Thừa Thái Công chúa buồn bã cười, “Phụ hoàng không muốn nhìn thấy

con?”.

Chàng day thái dương, nhắm mắt lại, “Trẫm nhức đầu, con lui ra đi”.

“Tẩm nhi biết tội!”, nàng rốt cuộc lấy hết dũng khí, run giọng nói ra

những lời chôn sâu trong đáy lòng… “Phụ hoàng bi thương, Tẩm nhi cũng
cảm động lây, nhìn người như vậy, Tẩm nhi… Tẩm nhi sẽ đau lòng”.

Đôi lông mày Tiêu Kỳ nhíu lại, lặng lẽ nhìn nàng không nói gì, đứng dậy

khoác ngoại bào.

Đó là chiếc áo bào cũ kĩ đã phai màu nhợt nhạt, nàng nhận ra được, phía

trên có hình rồng mẫu hậu đích thân thêu, chỉ vàng chói lọi đã phai đi.

“Con có biết hôm nay là ngày mấy?”, giọng Tiêu Kỳ nhàn nhạt, để lộ ra

vẻ lạnh lẽo, “Thường ngày con là đứa hiểu chuyện nhất, sao hôm nay lại
không biết nặng nhẹ như thế? Nơi trẫm và Hoàng hậu ngủ, con được phép
tự ý vào sao?”.

Nàng cắn chặt môi, quật cường kìm nén nước mắt, “Tẩm nhi tự ý vào

tẩm điện chỉ vì muốn nhắc nhở phụ hoàng uống thuốc, Thái y nói thuốc
không thể bỏ dù chỉ một ngày”.

Tiêu Kỳ mặc nhiên nhìn nàng, ánh mắt hơi ấm lại.

“Con có lòng hiếu thảo như vậy, trẫm rất vui”, hắn vẫn giận tái mặt, “Lần

này trẫm không phạt con, nhưng không thể phá lệ. Người đâu!”.

Thị vệ ngoài điện không dám đi vào, chỉ cao giọng đáp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.