NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 330

“Hai cái tát này là ta thiếu nợ mẫu thân ngươi”, tôi thản nhiên mở miệng,

“Nếu ngươi muốn tự mình báo thù thì trước tiên phải sống đã rồi sau mới
nói”.

Tôi buông Ngô Huệ Tâm ra, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Tào thị kia đi theo tôi tới trong đình, cúi người nói, “Đa tạ Vương phi”.

“Huệ Tâm không thực lòng muốn chết, nàng còn muốn sống sót”. Tôi

mệt mỏi thở dài một tiếng, bỗng nhớ lại điều trước đó Ngọc Tú đã nhắc,
Ngô Huệ Tâm được phu nhân Kiếm Liên chăm sóc… Tôi nghiêng người
nhìn nàng, “Ngươi là Kiếm phu nhân?”.

Tào thị cúi đầu xưng phải

Tôi nhất thời không biết nói gì, trầm mặc một lát nói, “Kiếm tướng quân

ổn chứ?”.

“Đa tạ Vương phi quan tâm, nhà tôi đã tới đại doanh giúp Tống Tướng

quân phòng ngự”. Tào thị giọng nói nhỏ nhẹ, hào phóng tự nhiên, không
giống nữ tử khuê các bình thường. Tôi gật đầu nói, “Cực khổ cho tướng
quân và phu nhân rồi”.

Tào thị đỏ mặt lên, muốn nói gì đó lại thôi. Tôi cảm thấy kỳ quái, chuyển

mắt nhìn kỹ nàng. Nàng chần chờ một lát, rốt cuộc mở miệng nói, “Nhà tôi
chỉ là thống lĩnh thủ vệ, chức danh hèn mọn, không đảm đương nổi danh
hàm tướng quân”.

Tôi ngơ ngẩn, kinh ngạc nói, “Chức vị của Kiếm Liên sao có thể thấp

kém như vậy? Hắn không phải là cháu Ngô phu nhân sao?”.

Tào thị có chút quẫn bách, trầm mặc một lát, giống như phải lấy dũng khí

thật lớn để cất lời, “Nhà tôi không chịu dựa vào mối quan hệ, cô trượng lại
chỉ lo bị liên lụy… Nhà tôi luôn muốn lập công báo quốc, nhưng nhiều năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.