Chương 1
T
hời tiết buổi sớm mai mùa đông năm ấy lạnh tới mức sương mù bao phủ
khắp nơi. Nước sông Chao-Phraya đầy ứ bởi đang trong mùa lũ. Thuyền bè
xuôi ngược trên sông chỉ như những ảnh hình mờ ảo trôi qua lại trong màn
sương rồi khuất bóng đi ngay. Nhà cửa hai bên bờ sông cũng bị lớp sương
mỏng che phủ, chỉ còn như những hình khối nhòa nhòa.
Làn nước vỡ tan khi một bóng người đang lặn bỗng nhiên nổi lên, bím
tóc tết dài lưới thướt, khuôn mặt trắng xanh, đôi môi tái nhợt vì lạnh. Trời
lạnh đến nỗi hơi phả ra từ miệng cô trở thành một làn khói trắng dài. Có
tiếng gọi vọng đến khiến cô bám vào bậc cầu thang, ngóng về phía cây cầu
nối vào bên trong nhà. Ngôi nhà nằm khuất giữa vườn cây, chỉ trông thấy
mái nhà cao cao nhô lên thấp thoáng khỏi hàng cây tối thẫm.
Tiếng gọi càng lúc nghe càng gần hơn. Cô gái bèn lặn xuống, rồi từ từ
ngoi lên, lần này chỉ thấy mỗi gương mặt từ cổ trở lên nổi trên mặt nước
phía dưới cây cầu, không để phát ra tiếng động.
Dáng người trắng trắng đang đi xuyên qua làn sương ấy mặc áo rét rồi
còn khoác thêm cả cái chăn lếch thếch, vậy mà vẫn phải vừa đi co ro vừa
khoanh tay trước ngực. Khi đi hết cây cầu, bà ngó xuống cầu thang dẫn
xuống sông và gọi thêm lần nữa:
“Ang... Ang ơi...”
Không thấy tiếng đáp lại, bà lẩm bẩm: