NGHIỆT SÚC - Trang 219

“Nhanh hơn gọi cấp cứu đấy.”
“Sao cơ ạ?”
“Không có gì.”
Nó cúp máy rồi nhấn mã vùng Atlanta rồi lắng nghe tiếng điện thoại

bên kia kêu reng reng mãi. Nó cúp máy rồi bấm lại số. Lần này có người trả
lời ngay lập tức.

“Ba ạ?”
Giọng ông có vẻ phiền hà. “Chào con, gọi lúc này không tiện lắm. Ba

đã nói đừng gọi giờ đi ngủ mà.”

“Xin lỗi, con quên mất.” Nó hình dung ra ông đang đọc truyện cho

Julie và Wilson, mỗi đứa rúc vào một bên nách. “Ba sẽ đọc truyện gì cho các
em đấy?”

“Ba cũng chưa biết. Wilson! Đừng có cho cái đấy vào mồm! Xin lỗi con

Lay, ba gọi lại cho con sau được không?”

“Ba nên đọc Bé Treehorn bị teo nhỏ cho các em nghe. Con lúc nào

cũng thích truyện đó.”

“Ba không biết ở đây có bán truyện đó không.”
“Con có thể mang truyện qua cho. Ba để ở đây mà.”
Trong một lúc hứng lên, nó đã đóng thùng mọi đồ chơi và sách truyện

cũ và cả tấm thiệp tự làm phủ đầy kim tuyến và nhũ óng ánh viết dòng chữ:

Tặng em trai và em gái nhỏ của chị. Chị từng rất thích những thứ này.

Chị mong các em cũng thích.

Nó tìm thấy cái hộp vẫn còn dán băng dính nằm giữa mấy thứ linh tinh

mẹ nó chất đống lên trong tầng hầm lúc nó đi tìm cái điều khiển tivi, chỉ
ngay sau khi bọn họ chuyển nhà. Cái phong bì vẫn còn nguyên xi và đầy
bụi.

Wilson! Ba nói rồi, đừng có ăn cái đó! Xin lỗi con. Mai ba sẽ gọi cho

con. Yêu con.” Cái điện thoại lại chuyển sang những tiếng tít tít.

“Chà, tuyệt chưa. Lúc nãy ba mới nói lát gọi lại cơ mà?”
Nó đặt điện thoại lên giường suýt nữa là trúng con mèo khiến nó mở

một mắt, ưỡn người rồi cuộn lại như một cái dấu phẩy lông lá, đuôi đung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.