NGHIỆT SÚC - Trang 285

LÂY LAN NHƯ DỊCH EBOLA

“Này TK, có người muốn gặp ông kìa. Tôi đã khóa cửa rồi nhưng ông

ta cứ khăng khăng đòi vào bằng được,” Dennis Bự thông báo, thò đầu vào
phòng máy tính - một văn phòng nhỏ xíu với hai cái máy tính để bàn cũ rích
cũ rơ mà Cha Alan tin là được một nhà hảo tâm nào đó quyên góp. Ừ thì
cũng đại loại thế. Chúng được nhặt nhạnh lại từ một hiệu thuốc vỡ nợ nơi
TK vô tình là người đầu tiên cạy cửa vô sục sạo. Mấy chiếc máy tính này để
ở đây thì hữu dụng hơn ở đó chứ. Nào có gây họa hay phạm pháp gì đâu.

“Bảo họ mai hãy đến. Nhà thờ đóng cửa rồi. Chúng ta phải xin phép

đặc biệt mới được thức khuya thế này để xem anh bạn Ramón của tôi xuất
hiện trên truyền hình.”

“Thế cơ à?” Dennis ghé người vào coi. “Là bác đấy à Ramón? Người

đang quỳ trên mặt đất ấy?” Anh này trầm trồ.

“Mấy đứa nít ranh hỏi ý kiến cậu ta về graffiti. Cậu có tin chút xíu nào

vào những gì mình nói không thế?”

“Không, lúc đó tôi chỉ diễn thôi, ông anh ạ,” Ramón nói. “Nhìn này, coi

Diyana xinh đẹp thế nào này. Cô ấy đẹp quá chứ hả?”

“Đúng thế đấy, bố trẻ ạ,” TK vừa nói xong là gần như té ngã khỏi ghế

khi gã kinh dị có đôi mắt xanh chạy xồng xộc vào phòng ngay sau Dennis.
Ông ta có mái tóc bờm xờm như một cái mái nhà lợp lá và kỳ dị hơn nữa là
còn cạo nhẵn cả lông mày.

“Ông! Ông biết máy tính. Ông phải cho tôi coi.” Gã ta nói mà nuốt hết

các nguyên âm, thật khó nghe. Mụ mị hơn lần cuối ông gặp gã và chắc phải
có lý do nào đó. TK ngay lập tức tắt đoạn phim Ramón và Diyana đi. Ông
có cảm tưởng như gã đàn ông này sẽ làm hỏng nó nếu gã xem.

“Rất vui được gặp lại anh đấy, anh bạn, nhưng tối nay chúng tôi đóng

cửa rồi. Sao anh không quay lại vào sáng mai nhỉ?” TK nói và đặt tay lên
chiếc ba toong kiêm dao rựa của mình để đề phòng. “Anh đã nghe tôi
khuyên và đi tư vấn tâm lý chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.