NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 298

lóc thảm thiết vang dội cả khu rừng. Tôi tự đập đầu giật tóc, xé rách áo quần
của mình. Tôi không hiểu tại sao lúc ấy không đi đến mức tự kết liễu đời
mình.

Nhưng tai hoạ đã xảy ra rồi, đằng nào cũng phải đi đến một quyết định.

Chỉ còn mỗi một cách, là đi nơi khác, may ra tìm kiếm được vận may. Thế là
Đấng Đại tiên tri đành bỏ lại nàng công chúa Thirin xinh tươi và quốc vương
Bahaman ở thành phố Gazna, để lê gót ra đi đến phương trời khác, cả hai cha
con nhà vua đều ngẩn ngơ nuối tiếc chẳng hiểu tại sao Đấng tiên tri không
đoái hoài trở lại với mình.

Ba ngày sau, tôi gặp một đoàn thương nhân người Cairo sang đây buôn

bán đang tổ chức thành đoàn lữ hành để cùng nhau trở về thành phố. Tôi lẩn
vào đoàn, cùng đi với họ về thành phố vĩ đại ấy. Tôi học nghề thợ dệt kiếm
sống qua ngày. Ở thành phố Cairo mấy năm, tôi rời sang thành phố Đamat
này và vẫn hành nghề ấy. Bề ngoài mọi người nhìn thấy tôi có vẻ hài lòng
lắm với số phận của mình, nhưng đấy chỉ là bề ngoài sai lạc mà thôi. Thâm
tâm tôi không sao quên được những ngày hạnh phúc từng được hưởng. Nàng
công chúa Thirin thỉnh thoảng lại hiện lên trong ký ức. Tôi cố quên nàng đi
để cuộc sống của mình được thanh thản, nhưng cố gắng bao nhiêu cũng vô
ích, chỉ làm cho mình khổ thêm mà thôi.

- Muôn tâu bệ hạ, – người thợ dệt nói tiếp – đấy là tất cả những gì hoàng

thượng đòi kẻ này phải ngay thật tâu trình. Tôi hiểu bệ hạ không hài lòng sao
tôi dám lừa dối công chúa Thirin và quốc vương Gazna, thỉnh thoảng tôi có
nhận thấy ngài đã cau mặt chau mày vì những việc làm trái đạo đức ấy,
khiến tôi run sợ lắm. Tuy nhiên, tâu bệ hạ, chính ngài đòi hỏi tôi phải nói
cho thật chân thành, không được giấu giếm chút gì, vậy cúi xin bệ hạ rộng
lòng thương tha tội cho về những điều sai trái đã trót làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.