NGÀY THỨ MỘT TRĂM BA MƯƠI
Tôi chẳng ở lâu trong gian phòng sang trọng sau khi mọi người lui ra. Tôi
trở về ngôi nhà nhỏ của cụ làm vườn, và gặp ở đây vị sư phó của mình vừa
đến hỏi thăm tin tức. Tôi nói:
- Ái chà, tôi vừa nhìn thấy công chúa Rêzia!
Vị sư phó cũng như cụ già làm vườn đều tái mặt. Cả hai cùng chăm chăm
giương mắt nhìn sát vào mặt tôi. Họ lo nhìn thấy trên mặt có cái gì đó đáng
sợ. Tôi thấy thế, liền nói luôn:
- Sao hai vị cứ nhìn chăm chăm vào mặt tôi như vậy? Xin chớ lo âu gì, tôi
không phải là người điên. Tuy nhiên, nếu những anh chàng từng đam mê
nàng công chúa ấy phải mang nhốt vào các tháp kín, thì tôi cũng xứng đáng
được có một chỗ ngồi trong tháp ấy.
Tiếp đó tôi thuật lại cho hai người nghe tất cả những gì diễn ra trong
phòng khách của công chúa vừa rồi. Tôi nói thêm tôi muốn ở lại lâu hơn nữa
trong vườn ngự uyển dưới dạng cải trang này, để cố làm vui lòng công chúa
Rêzia. Vị sư phó cũng như cụ già làm vườn đều tìm hết cách thuyết phục tôi
nên bỏ ý định ấy đi. Nhưng tôi cấm vị sư phó không được nói gì thêm nữa,
và tôi lại dùng quà cáp làm xiêu dạ cụ làm vườn, để cụ cho tôi tiếp tục đóng
vai chú hài đồng giúp việc cuốc xới.
Ngày hôm sau, vào buổi chiều, tôi muốn nghỉ. Tôi đến cạnh một hồ nước,
bờ hồ có phủ cỏ non và chung quanh hồ có nhiều cây to toả bóng mát. Tôi
biết thỉnh thoảng công chúa vẫn ra tắm trong hồ nước này. Điều ấy cũng
đáng khuấy động trí tưởng tượng của một chàng trai si tình lắm chứ. Trong
đầu óc tôi hình dung trăm thứ dịu dàng một chàng trai đam mê có thể nghĩ
ra. Nhìn xuống nước tôi chợt nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong ấy.
Đã không thú vị, tôi còn thở dài buồn bã sao tự mình biến mình ra con người
gớm ghiếc như thế này. Tôi thốt lên:
- Số phận trớ trêu sao, ai lại bắt tôi xuất hiện trước mắt nàng công chúa
yêu kiều mà tôi say đắm với hình dạng thế này! Với bộ mặt kinh tởm này
làm sao hy vọng gợi nên tình cảm tốt đẹp trong lòng nàng? Kỳ cục quá! –
Tôi vừa nói vừa lột chiếc bong bóng bịt đầu. – Giá ta được giữ nguyên dạng
như trời sinh ra ta để xuất hiện trước mắt công chúa Rêzia, thì nếu không gây
được cảm tình, ít ra cũng không làm cho nàng ghê tởm.
Than thở cho số phận mình một lúc, tôi lại trùm cái mũ giả ấy lên đầu. Hai
tay tôi đang điều chỉnh sửa sang cho ngay ngắn, bỗng xuất hiện một phụ nữ
bước đến gần. Bà cất mạng che mặt, tôi nhận ra đấy là bà quản mẫu của công
chúa. Bà nói với tôi: