NGÀY THỨ MỘT TRĂM NĂM MƯƠI LĂM
Đến gần bãi cỏ, có thể nhìn rõ hơn, ba người nhận ra đấy là những lều trại
lộng lẫy. Trong số ấy có một cái đẹp nhất, toàn lợp bằng vải vàng và lụa,
trong lều này, giữa đám đông lố nhố có một người cao lớn khôi ngô, ăn mặc
sang trọng. Ông đang ngồi xếp bằng trên một tấm thảm trải xuống đất. Lại
thấy rất nhiều thức ăn đựng trong bát đĩa bằng vàng. Cạnh ông là một cái tủ
xếp nhiều bình quý đựng rượu. Người đàn ông đáng kính trạc năm mươi tuổi
đang dùng bữa một mình. Khoảng ba chục gia nhân ăn mặc lịch sự đứng hầu
sau lưng; ở cửa ra vào hai tên nô lệ vũ trang đầy đủ đứng canh.
Quốc vương Bêrêtđin và hai bạn đồng hành nhìn rõ ông ta, dĩ nhiên ông
cũng nhận rõ ba người. Ông sai một người ra gặp hỏi ba vị là ai, đang đi về
đâu. Quốc vương đáp:
- Anh bạn à, chúng ta là ba nhà buôn kim hoàn. Chúng ta từ kinh thành
nước Xiêcca đến, và đang đi về kinh đô Batđa. Xin anh bạn vui lòng cho biết
quý danh của ông chủ! Phải chăng đấy là một vị quân vương hùng mạnh
đang đi du ngoạn vì hiếu kỳ?
- Thưa ngài, không phải vậy, – người gia nhân đáp – ông chủ chúng tôi
chẳng phải con vua cháu chúa, ông không tự hào về dòng dõi cao sang, ông
tự hào về tấm lòng vĩ đại và hào hiệp. Tên ông là Abunphauari, được mệnh
danh rất xác đáng là Nhà du hành vĩ đại. Ông xứng đáng là một hoàng tử, vì
phong thái xử sự của ông giống hệt như các vị vua chúa. Bình thường ông
sống ở thành phố Basra. Ở đấy ông có cả một tòa dinh cơ xây toàn bằng đá
cẩm thạch. Vị khách nào đến thăm cũng được ông đãi đằng trọng hậu, và
chẳng ai ra về không cầm theo một tặng phẩm nào đấy ông chủ tặng. Hầu
như hằng ngày ông đều mở tiệc thết đãi các vị đại thần trong triều đình
Basra. Quốc vương rất thích đàm đạo với ông. Vua thường hay mời ông vào
tận trong hoàng cung, để nghe ông kể chuyện về những chuyến phiêu lưu
của ông.
- Như vậy ông chủ của bạn hẳn đã trải qua nhiều chuyện lạ kỳ lắm.
- Không thể có những chuyện nào kỳ lạ hơn. – Người gia nhân đáp. –
Nhưng nói đến cùng, một con người từng chu du khắp các vùng biển Ấn Độ,
một người không có đảo nào trên bốn biển không thông thuộc, và được tự
mắt trông thấy nhiều chuyện lạ kỳ, thì có chi là lạ.
Nói xong người gia nhân quay vào bẩm với ông chủ. Ông này biết các vị
khách nước ngoài kia là những thương gia, vội đứng lên, ra khỏi lều nghênh
đón.
Hai bên trao đổi những lời chúc tụng lẫn nhau. Sau đấy, ông Abunphauari
khẩn khoản mời bằng được quốc vương Bêrêtđin, tể tướng Atanmuc và