NGÀY THỨ CHÍN TRĂM CHÍN MƯƠI SÁU
Một hôm, quân hầu vào tâu với nàng Repxima, có sáu người nước ngoài
vừa mới đến, xin được gặp nữ hoàng. Trong số sáu người ấy, có một người
mù mắt, một người liệt nửa thân, người thứ ba phù thũng. Nàng truyền cho
họ đến gặp mình ngay lập tức. Khi tiếp khách, nữ hoàng thường ngự trên
một cái ngai lộng lẫy, bên tả có năm, sáu mươi nữ binh ăn mặc sang trọng,
bên phải có tất cả các vị đại thần trong triều.
Nữ hoàng ngồi trên ngai cũng như tất cả các nữ binh và người hầu gái đều
đeo mạng dày che mặt. Hai vị đại thần dẫn sáu người khách nước ngoài đến
yết kiến. Tất cả phủ phục, úp mặt sát đất hồi lâu, chờ đến khi nữ hoàng
truyền cho phép đứng lên. Nàng cất lời hỏi họ từ đâu đến, họ có gì cần đến
nàng. Một người đứng ra thay mặt tất cả tâu như sau:
- Cầu chúc nữ hoàng vạn thọ vô cương! Tâu nữ hoàng, chúng tôi là những
người dân vùng biển khốn khó, chúng tôi đến đây cậy nhờ nữ hoàng, xin bà
hãy lấy lòng thành và phép thánh cầu xin Đấng tối cao tha tội cho chúng tôi!
- Ông hãy nói rõ ràng hơn nữa, – nữ hoàng đáp sau khi chăm chú nhìn kỹ
từng người – ta chẳng có cách chi hữu hiệu giúp đỡ các người, trừ phi các
người thành khẩn thuật lại công khai những việc mình đã làm, không được
bỏ qua một chi tiết nào.
Một trong sáu người nước ngoài liền thưa:
- Tâu nữ hoàng, tôi vốn là một thương gia thành phố Basra. Trước đây tôi
kết hôn cùng một cô gái tài sắc và đạo đức vô song. Nàng cực kỳ xinh đẹp,
dịu hiền, hòa nhã và mộ đạo. Một hôm, có việc phải đi xa, tôi để nàng lại
nhà, cho nàng tự do làm chủ cuộc đời. Tôi chỉ ngỏ lời cậy chú em tôi, là
người mù đang đứng trước mặt nữ hoàng đây, hãy trông nom mọi công việc
gia đình giúp tôi! Khi tôi trở về, chú em cho hay vợ tôi phạm lỗi, đánh mất
tiết hạnh, đã bị xử hình phạt phải chôn sống. Sau sự việc không may ấy, chú
ấy vì thương tôi, khóc lóc quá nhiều đi đến mù cả hai mắt. Muôn tâu nữ
hoàng, đấy là tất cả câu chuyện của tôi. Tôi khúm núm van xin nữ hoàng hãy
giúp cho em tôi được sáng mắt trở lại! Chính vì mục đích ấy, hôm nay tôi
đến đây quỳ lạy trước nữ hoàng. Tôi có đưa theo chú em của tôi cùng đến.
Nàng Repxima nhận ra ngay đấy là thương gia Temim. Ông ta thì không
thể nhận ra người vợ của mình. Ông đứng im chờ xem nữ hoàng phán bảo ra
sao. Nhưng lúc ấy nàng quá kinh ngạc được gặp lại chồng, nghẹn ngào
không thốt nên lời. Lát sau, cố lấy lại bình tĩnh, nàng hỏi:
- Có đúng là người đàn bà bị chôn sống ấy đã phản bội ông? Ông có tin
như vậy không?