NGHÌN LẺ MỘT NGÀY - Trang 478

François Pétis De La Croix

Nghìn lẻ một ngày

Dịch giả: Phan Quang

Chương 22

CHUYỆN NGƯỜI ĐẸP ARUYA.

NGÀY 146, 147, 148, 149, 150, 151, 153, 154, 155, 156.

Vua Bêrêtđin-Lôlô kể tiếp:
Cách đây mấy năm, ở kinh thành Đamat có một thương nhân cao tuổi tên là
Banu. Ông ta có một ngôi nhà nghỉ khá đẹp ở thôn quê không mấy xa thành
phố, hai kho hàng chứa đủ các loại vải vóc tơ lụa quý bên Ấn Độ, và một
người vợ trẻ. Về sắc đẹp, thiếu phụ này có thể sánh ngang nhan sắc bà
hoàng hậu xứ Astrakhan.
Banu là người thích giao du rộng. Ông ta tiêu sài không tiếc của và thường
lấy làm tự hào về tính hào phóng của mình. Ông không chỉ đãi đằng bạn bè,
ai cần tiền ông đều sẵn sàng cho vay mượn. Người nào có việc cần giúp đỡ,
là có Banu. Tóm lại dường như ông cảm thấy không hài lòng nếu mỗi ngày
không giúp được ai một việc gì đó. Vì ông quá rộng tay như vậy, công việc
kinh doanh ngày một kém đi. Ông cũng nhận ra mình gặp khó khăn, song
vẫn không sao thay đổi được tính nết. Công việc làm ăn mỗi ngày mỗi thêm
tồi tệ, đến chỗ phải bán đứt ngôi nhà nghỉ ở thôn quê, rồi chẳng bao lâu sau
đó trở thành người bị khánh kiệt hoàn toàn.
NGÀY THỨ MỘT TRĂM BÔN MƯƠI SÁU.

Thấy mình sắp lâm vào cảnh quẫn bách, ông nhờ đến bạn bè. Chẳng một ai
giúp đỡ. Bạn bè ông bỏ đi hết. Ông tưởng những người ông cho vay mượn
sẽ trả nợ lại cho ông . Nhưng một số chối mình chưa vay mượn bao giờ,
những người nhận có vay thì không có cách gì trả nợ. Quá buồn bực,
thương nhân Banu lâm bệnh nặng.
Trên giường bệnh, một hôm tình cờ ông sực nhớ có cho một vị tiến sĩ quen
biết vay một nghìn đồng xơcanh vàng. Ông gọi vợ đến bảo:
- Em Aruya thân mến ơi, chưa có gì đến nỗi tuyệt vọng. Anh vừa sực nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.