NGHÌN LẺ MỘT NGÀY - Trang 110

Sau khi lên ngôi, tên thoán đạt muốn bắt giữ và giết hại tôi ngay để ngừa
hậu họa, vì cũng có một số bạn bè còn ủng hộ chúng tôi, e rồi đến lúc nào
đấy họ sẽ tìm cách giành lại ngôi báu cho tôi chăng. Nhưng tể tướng Aly và
phu nhân, tức bà nhũ mẫu của tôi kịp nhận ra ác ý, đã mau chóng tìm cách
giúp tôi thoát thân. Một đêm, họ lén đưa tôi ra khỏi hoàng cung, rời kinh
thành, theo những con đường quanh co hiểm trở tới được xứ Tây Tạng.
Chúng tôi lánh ở thủ phủ xứ ấy, tể tướng trong vai một họa sĩ người Ấn Độ,
còn tôi là con gái đẻ của ông. Hồi trẻ ông có học môn hội họa, và thật sự có
tài. Chẳng bao lâu ông nổi tiếng trong toàn xứ Tây Tạng là một nghệ sĩ tài
hoa. Mặc dù chúng tôi có mang theo được không ít ngọc ngà châu báu, có
thể nhờ đó tiếp tục sống cuộc đời nhung lụa, song chúng tôi cố ý sinh hoạt
khiêm nhường, làm như thể cả gia đình chỉ sống nhờ vào mỗi cây cọ của
họa sĩ Aly. Chúng tôi e sợ bọn thám tử của Muaphac lần ra tung tích, cho
nên cố sức sao cho mọi người chung quanh ai cũng tin đây thật sự gia đình
một nghệ sĩ nghèo.
Chúng tôi sống được hai năm trong cảnh trốn tránh ấy. Dần dà tôi cũng
quên đi những cảnh tráng lệ huy hoàng mà có thời mình từng được hưởng,
bắt đầu quen cuộc sống tằn tiện của dân nghèo, rồi dần dà đến chỗ ngỡ
mình từ khi sinh ra đã là con gái một thường dân. Tôi cũng chẳng buồn nhớ
mình từng có lúc ngự trên ngai vàng. Cuộc sống thanh bình thường nhật
giúp tôi quên đi quá khứ hoàng kim. Nếu thỉnh thoảng tôi sực nhớ mình có
mang trong người dòng máu vua chúa, thì cũng coi chuyện ấy như một
gánh nặng mà thôi. Chẳng màng quyền uy tối thượng của vua chúa nữa, tôi
tha thứ cho định mệnh đã truất bỏ vương miện của mình. Than ôi! Giá mà
trời cứ để cho tôi được yên lành sống những ngày còn lại của cuộc đời
trong cảnh nghèo nàn nhưng hạnh phúc ấy! Nhưng biết làm sao! Đành phải
tuân theo số mệnh thôi. Phàn nàn than thở vì những bất hạnh mình đang
gặp hoặc muốn tìm cách phòng tránh nỗi bất hạnh, ắt đều phí công vô ích
như nhau.
Vị nguyên tể tướng vẽ một số tác phẩm được toàn thành phố Tây Tạng
ngợi ca. Nhà vua xứ ấy nghe tiếng, muốn tới xem tranh. Vua thân hành đến
tận nhà Aly, được họa sĩ mời xem mấy bức tranh mới vẽ. Nhà vua vô cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.