Năm Phùng Hưng 18 tuổi, bố mẹ đều mất. Phùng Hưng nối
nghiệp cha làm thủ lĩnh Đường Lâm, hoà thuận với các em, hết lòng
giúp đỡ dân làng và người quanh vùng.
Một hôm, trên bãi cỏ làng
có hai con trâu mộng húc nhau, ai
cũng sợ. Nghe tin, ông xăm xăm chạy tới, dùng sức mạnh đôi tay lực
lưỡng nắm chặt sừng trâu rồi đẩy hai con trâu ra xa nhau. Nhìn
cảnh ấy, ai cũng thán phục ông là can đảm và có sức lực phi thường.
Làng quê ông khi ấy ở kề rừng, có con hổ dữ hay làm hại người.
Ông dùng mưu, đặt một bù nhìn cầm chuỳ ở chỗ hổ thường hay qua
lại
. Hổ thấy người, nhảy đến vồ cào, cắn xé, thấy là bù nhìn
rơm, liền bỏ đi.
Cứ như vậy vài lần, hổ ta phát chán… Một hôm, Phùng Hưng tay
cầm chuỳ sắt, đứng thế chân vào chỗ đặt bù nhìn cũ. Hổ ta lảng
vảng qua đó, trông thấy ông vẫn cứ ngỡ là bù nhìn như mọi khi,
không thèm để ý. Lừa đúng lúc hổ vô ý, ông vận dụng sức lực toàn
thân, giáng một chuỳ như trời giáng xuống đầu hổ, gí đầu hổ
xuống đất. Xong đâu đấy ông bẻ gãy chân hổ, trói chú ta lại, kéo
về xóm thôn trước sự kinh ngạc của dân làng.