NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 134

mắt đã đứng trên mái nhà. Lía gọi miếng võ ấy là miếng “cá lóc”.
Khắp vùng đều trầm trồ khen ngợi.

Một hôm, sau buổi tập luyện với chúng bạn, Lía cao hứng bảo:

- Ta giết trâu làm lễ khao quân.

Cả bọn xanh mắt nói:

- Chủ nó biết thì nó đánh chết. Vả lại, tiền đâu mà đền?

Lía vẫn quả quyết:

- Nó lắm trâu, mất một con có hề chi đối với nó. Cứ bảo cọp

vồ là xong!

Sau, người chủ cũng phát giác ra chuyện ấy. Lão chủ xót ruột vác

gậy đuổi đánh Lía rồi đến tận nhà chửi mắng mẹ Lía thậm tệ, và
bắt đền. Lía điên tiết đánh lại rồi bỏ trốn sang vùng bên, lang
thang đi ăn xin. Phải năm đó đói kém mất mùa, mẹ già ốm không
có gì nuôi nấng. Lía thấy bọn quyền quý giàu có hoang phí coi
thóc gạo như bùn, xem tiền bạc như rác, Lía uất quá mới mò vào ăn
trộm về nuôi mẹ. Việc bị lộ, mẹ Lía bị lũ người kia đến nhà làm
rầy, sỉ nhục. Bà nghĩ giận thân giận đời, bệnh bỗng thêm nặng mà
chết. Lía căm hận, ngay đêm ấy một mình một gậy đi đốt phá nhà
cửa bọn quyền quý giàu có rồi bỏ làng trốn biệt vào rừng. Ngày
ngày, Lía cùng một số bạn nghèo kết nghĩa ra rình ở ven lộ, thấy
bọn con buôn hay xe ngựa các quan lại đi qua thì chẹn đường cướp
lương thực, hàng hoá. Của cải cướp được, Lía giữ lại một phần, còn
đem chia tất cho dân đang đói khổ. Bởi thế, chỉ ít lâu sau người
nghèo bỏ vào rừng theo Lía đông lắm.

Bấy giờ, ở vùng Truông Mây có người xướng nghĩa tụ tập nông

phu cùng nhau đi đánh phá các phủ huyện, thanh thế rất to. Lía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.