NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 152

- Ta đã đem theo nhiều đại pháo tối tân của Pháp, nhiều súng

quá sơn. So với súng ống ấy của ta, họ còn kém xa lắm. Hễ thấy
voi ra trận, ở xa thì bắn súng, ở gần thì đánh bằng dao và cung,
khiến voi bị đau phải chạy. Ta cũng đã cho chế sẵn vài trăm “lá
chắn” bằng da trâu sống. Nếu gặp hoả hổ của người Nam phun
lửa, quân ta một tay lấy chắn đỡ lửa, một tay cầm gươm chém bừa,
chắc họ phải lướt ngã!

Kế đó, Nghị cho trẩy quân.

Bấy giờ, quân Tây Sơn ở ngoài Bắc chỉ có dăm vạn. Giặc thì cậy

quân đông súng tốt nên đánh tràn đi. Những kẻ bề tôi cũ của nhà
Lê trước phải náu mình nín tiếng, nay nghe tin quân Thanh sang,
đều nghển cổ mong tìm. Lại đi làm nội ứng cho giặc mà hùa vào nói
phao cho thanh thế chúng to thêm để làm kinh động lòng người.
Cho nên, Lại bộ Thị lang của Nguyễn Huệ là Ngô Thì Nhậm mới chủ
trương tạm lui binh:

- Hãy truyền cho thuỷ quân chở các thuyền lương thuận gió

giương buồm ra thẳng cửa biển, đến núi Biện Sơn mà đóng. Cho
quân bộ chỉnh đốn khí giới, trống giong cờ mở, lui về giữ núi Tam
Điệp

(46)

. Hai mặt thuỷ bộ thông nhau, giữ lấy chỗ hiểm cho vững

thế thủ rồi cho người chạy giấy bẩm Chúa công. Thử coi quân
Thanh đến thành (Thăng Long) khu xử việc vua Lê như thế nào,
đợi Chúa công ra rồi sẽ đánh. Thế là ta bảo toàn quân lực mà rút
lui, không bỏ mất một mũi tên; cho chúng ngủ trọ một đêm rồi lại
đuổi chúng đi!

Đại tư mã Ngô Văn Sở nghe theo, cho rút quân về núi Tam Điệp

ngày hai mươi tháng một năm ấy. Ngày hai mươi bốn, Đô đốc
Nguyễn Văn Tuyết đưa thư vào đến Phú Xuân

(47)

cáo cấp.

HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.