NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 53

thành đóng chặt, ngẩng nhìn lên, cờ Nam đã cắm la liệt, tướng Trịnh
Khả đứng lên lầu giương cung thét lớn.

- Giặc dữ kia, còn dẫn xác về đây làm gì!

Dứt lời, buông tên bắn xuống. Bọn Mã Kỳ không còn hồn vía,

tạt ngựa nhắm thành Đông Quan cướp đường chạy thục mạng. Quân
ta tràn lên đánh tới, đuổi tới Cầu Mọc (ngoại thành Hà Nội) bắt
sống năm trăm tên. Dọc đường, thây giặc rải rác tới vài mươi dặm.
Mã Kỳ chỉ kịp một người một ngựa trốn thoát vào thành. Trời đã
nhá nhem tối, Lý Triện cười bảo Đỗ Bí:

- Quan hoạn có khác, chạy nhanh gớm! Ta muốn nhân lúc này

chặn đánh dinh sau của Phương Chính.

Bí khen phải, cùng Triện quay lại đánh úp mặt sau cánh quân

Minh ở Sa Đôi (Từ Liêm, Hà Nội). Đến nơi, doanh trại giặc đã
trống không. Té ra, Phương Chính, Lý An nghe tin bọn Mã Kỳ bị vây
hãm ở Ba La thì cả sợ, vội dẫn quân chạy trước về Đông Quan.

Cổ Sở, nghe tin thất trận của bọn Mã Kỳ, Sơn Thọ và Phương

Chính, Lý An, tổng binh Vương Thông vừa sợ vừa tức, ngay tối hôm
đó cho lệnh gọi tất cả đến. Bọn Mã Kỳ, Phương Chính sợ tội, đổ tại
quân Nam có voi nên không sao đánh được. Vương Thông mắng:

- Thật là vũ dũng vô mưu. Có khó gì mà không trị được! Hãy lấy

tre đan thành lá chắn, bên trong cài chông sắt. Hễ giặc đến đánh
thì giả vờ thua, bỏ lá chắn chạy. Voi giẫm lên, trúng phải chông sắt
tất phải chịu lép; bấy giờ, quay lại dùng tên cứng giáo dài mà đâm
thì voi nào chịu được, quân man tất vỡ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.