NGỘ PHẬT - Trang 127

lần, lộng lẫy huy hoàng giàu sang phú quý, vừa nhìn đã biết dân nhiều tiền
lắm của.Read more…

Nhưng cũng không thể so sánh hai nơi với nhau được, chùa Thượng

Vân chú trọng cái nét tự nhiên, cỏ cây rêu xanh phủ, là chốn bồng lai. Còn
đỉnh Bạch Linh thì chăm chút cái vẻ tráng lệ siêu nhiên, tiên khí dạt dào,
hơn hẳn gia đình phú quý chốn trần gian.

Thềm ngọc không vương hạt bụi, hoa cỏ bon sai duyên dáng, hạc

trắng nhẩn nha vỗ cánh giữa mịt mờ sương mây, quần thể cung điện nguy
nga tráng lệ được xây trên vách núi đá, và cả thác nước lơ lửng cao vợi đổ
từ dưới nền đại điện xuống. Ngắm cảnh đẹp như tranh trước mặt, Giang
Trừng cuối cùng cũng hơi ý thức được rằng mình sắp bắt đầu đặt chân lên
con đường tu chân xưa nay mới chỉ nghe đồn.

Bên hông đại điện được xây lơ lửng trên đỉnh núi có một cái đài bằng

đá ngọc trắng từa tựa bãi đáp máy bay, là nơi đậu hạc linh. Ngoài ba người
bọn Giang Trừng, còn vài người khác cũng vừa đỗ xuống đấy. Đó là vài nữ
đệ tử váy trắng, thấy ba người thì tò mò liếc thêm vài lượt, trong số ấy có
một cô gái má đỏ hây hây vừa trông thấy Trịnh Dao xuống hạc, mắt đã
sáng long lanh, chạy sang chào một tiếng "Trịnh sư thúc."

Trịnh Dao đang nhỏ giọng dặn Giang Trừng cẩn thận khi xuống hạc,

còn chu đáo chìa tay đỡ cô. Nghe có người gọi mình bèn ngừng trò chuyện
với Giang Trừng, cười áy náy với cô rồi xoay lại cười chào các nữ đệ tử
kia, cất giọng lành lạnh mà dịu dàng: "Lãng Tương, các con xong nhiệm vụ
mới về đấy à? Chuyến này ra ngoài có bị thương không?"

"Không ạ, Trịnh sư thúc, lượt này rất suôn sẻ." Má đào đáp.

Trịnh Dao bảo: "Thế thì tốt, các con vất vả rồi, giao nhiệm vụ rồi nhớ

về nghỉ ngơi thật khỏe. Ta mới làm xong vài món đồ nho nhỏ, khéo thay lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.