NGỘ PHẬT - Trang 149

hôm sau tới hỏi Phương Tuần rằng còn sữa đậu không thì được đáp là
không, cô còn tưởng gã trợn mắt nói dối, chả phải "sữa đậu" đặt kề đấy
thôi, cô thấy cả rồi.

Giờ nghĩ lại thì Phương Tuần đại sư thực sự chả dối gạt ai, vì cái món

đó có lẽ vốn chẳng phải sữa đậu... Bởi mới nói sao đám hòa thượng này y
như nhau vậy, chả chịu nói chả chịu giải thích gì hết!

Để cô nghĩ xem mình còn ăn thêm món gì hồi ở chùa Thượng Vân nữa

nhỉ? Giang Trừng nhẩm đếm trong bụng.

Có một lần Thù Vọng đem sọt nho sang cho cô, bảo là Thù Ấn sư

huynh tự trồng, hôm thì nhóc tròn Minh Uế đút hai viên kẹo thông cho cô,
nhóc béo Minh Trọng đưa cô ăn một loại quả đỏ không rõ tên, cả con mèo
đen kia nữa, cũng từng mang một con cá trông rất đẹp tới, cô đi bảo
Phương Tuần hầm luôn nồi canh, rất tươi rất ngon.

Tóm lại, khi ấy cô cho rằng mấy món đó cũng bình thường thôi, giờ

nghĩ lại, sao cứ có cảm giác chúng đều là những thứ rất ghê gớm vậy?

Giang Trừng thấy mình sắp chấn thương bởi cái khí chất giàu xổi mà

đám hòa thượng khiêm nhường ấy toát ra rồi.

"Đồ đệệệệ ~ Đừng mạnh miệng nữa ~ Kể con gặm thế nào được bộ

xương cứng ngắc của lão hòa thượng ý cho sư phụụụụ nghe đi ~ Sư phụ ta
thề với trời sẽ không hé nửa câu cho ai khác đâu! Con xem, lão già nhà con
đưa con đến chỗ của ta, nghĩa là đã đảm bảo nhân phẩm của ta rồi! Nên
Trừng Trừng à, con cứ yên lòng yên dạ mà kể đi ~" Bạch Nhiễm Đông
trườn tới chỗ Giang Trừng, níu tay áo chớp mắt làm nũng với cô, chị đại
biến thành gái cute mắt tròn xoe chỉ trong một giây.

Giang Trừng chưa nói gì đã nghe giọng nói lạnh lùng ớn ăn vang lên

ngay sau lưng, "Lúc đồ nhi không có mặt, sư phụ đã thỏa thuê lắm nhỉ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.