NGỘ PHẬT - Trang 60

phắt đại sư đi cùng mình cả chặng đường ra sau, xoay sang thừa cơ xoa mái
đầu trọc của hòa thượng nhỏ: "Được, chị theo em!"

Giang Trừng đi theo hòa thượng nhỏ, cùng bước qua thềm cổng lớn,

thấy cậu bé lần sờ ngưỡng cửa mà Giang Trừng chỉ muốn bế thốc cậu sang,
nhưng trông vẻ mặt như đã quen của hòa thượng nhỏ, cô lại không dám
manh động, chăm chú nhìn cậu cẩn thận bước qua mới thở phào một hơi.

Ngờ đâu hòa thượng nhỏ lại nhạy cảm hơn cô nhiều, ngay khi Giang

Trừng thở phào đã cười với cô: "Không cần lo đâu ạ, đệ đã quen rồi, không
ngã đâu."

Nhưng khi hai người đi đến trước một bậc thềm đá hơi cao, Giang

Trừng vẫn không kìm được mà rất phong độ xốc hòa thượng nhỏ lên bằng
một tay, qua thềm rồi mới đặt cậu xuống. Hòa thượng nhỏ không phật lòng
hành động của Giang Trừng, dù đột ngột bị bế thốc lên cũng chẳng lấy làm
kinh ngạc, lúc được đặt xuống còn lễ phép tỏ ý cảm ơn.

Giang Trừng lại càng cảm thấy cậu bé này ngoan ngoãn thông minh,

chợt nảy ra một giả thiết đáng sợ, hỏi bằng giọng thấp thỏm: "Thù Vọng,
em bao tuổi rồi?" Lạy trời, đừng có lớn hơn cô đấy! Cô chẳng còn sức đỡ
cái thế giới có bề ngoài không hợp tuổi này đâu!

May thay, Thù Vọng đáp mình bảy tuổi, chứ hem phải bảy chục tuổi.

Bấy giờ chẳng thấy ai đi lại trong chùa Thượng Vân, đường đi an tĩnh,

trong lùm cây bụi cỏ có tiếng côn trùng rỉ rả, và cả những con côn trùng có
cánh sáng lập lòe trên lá cỏ ven đường. Vì chùa Thượng Vân quá to, rất
nhiều nơi tối đen, Giang Trừng phát hiện hễ cứ tới chân đèn là hòa thượng
nhỏ lại lọ mọ châm lửa.

Nghĩ cũng biết cậu làm thế chẳng vì bản thân, cậu có nhìn thấy đâu cơ

chứ. Hòa thượng nhỏ chỉ châm hai ngọn, tiếp đó Giang Trừng cứ thấy đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.