NGỘ PHẬT - Trang 652

Giang Trừng thầm hú hét đau đớn, nhưng rốt vẫn không ngăn lại, cô

đã đoán được chuyện đang xảy ra là gì. Chắc đây là lần gặp gỡ đầu tiên
giữa đại sư và sư phụ, chàng được dắt đến chùa Thượng Vân. Chỉ không
hiểu sao cô lại ở đây chứng kiến cảnh này thôi.

Đang nghĩ, Giang Trừng lại thấy đại sư bé đứng lên. Sau đó Giang

Trừng mới phát hiện chiều cao của cô vậy mà bằng với đại sư bé mới mười
bốn mười lăm tuổi! Ừm thì cô còn lùn hơn cậu một chút nữa, khoảng một
lóng tay. Bé tý thế đã cao như vậy, phản khoa học lắm đó? Mà chắc cao quá
nên không đủ dinh dưỡng, xem độ gầy kìa. Ê nhầm, giờ không phải là lúc
suy nghĩ chuyện này!

Thấy đại sư bé cất bước chuẩn bị nối gót hòa thượng già, Giang Trừng

lật đật đứng dậy đi theo đôi bước. Ngờ đâu đại sư bé lại nhìn cô, bình thản
bảo: "Thôi, ta phải về rồi, em cũng về đi, Giang Trừng."

Cậu gọi cô là Giang Trừng, không phải là cái tên "Thanh Trừng" mà

cô đã bịa.

Tim Giang Trừng đánh thịch, phát hiện những người xung quanh, hoặc

nên bảo là tất cả mọi thứ đều dừng lại, chỉ còn cô và đại sư bé đứng đối
diện nhau.

"Nè, ừm, đại sư?" Giang Trừng chần chừ.

"Ừm." Đại sư bé hỏi cô bằng vẻ mặt và chất giọng thường dùng của

Thanh Đăng đại sư: "Em gặp phải chuyện gì?"

"Em cũng không biết, từ đáy biển bất thình lình xuất hiện ở đây gặp

chàng." Giang Trừng nhớ lại cái tên Thanh Trừng mà mình phịa bừa ra ban
nãy, hơi chột dạ.

Nghe cô nói thế, đại sư như sáng tỏ điều gì, đáp: "Mộng cảnh của

Yểm Ma."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.