NGỘ PHẬT - Trang 667

lê đến to cỡ bóng rổ vây lấy cô, ríu rít thảo luận bằng thứ ngôn ngữ gì đó
mà Giang Trừng không hiểu.

Cô đứng đấy, hiếu kỳ quan sát đám cầu nhỏ lấp lánh quanh mình líu

lo, có hai bé thử đến gần, chầm chậm chạm nhẹ vào chân cô. Giang Trừng
thấy thú vị, ngồi xổm xuống, tóm lấy một bé cầu sáng vân vê. Đám cầu
sáng mềm, đàn hồi tốt, vừa bị véo liền phát ra âm thanh như tiếng cười,
chắc bị Giang Trừng chọc phải chỗ nhột, bé cầu sáng vùng ra khỏi tay cô,
biến đi cực nhanh, trốn sau lưng những quả to khác, dè dặt cùng chúng
quan sát Giang Trừng, không dám đến gần nữa.

Chốc sau, lại có một bé cầu sáng chạm vào lưng Giang Trừng, cô

ngoái đầu, nó lại vội vàng lùi về, va phải đám cầu nhỏ khác, khiến chúng
tản ra.

Giang Trừng vuốt cằm nghịch đám cầu sáng đáng yêu này một lúc,

chợt nghe đằng xa thét lên sợ hãi, đám cầu xung quanh cô xôn xao, một bé
cầu xanh Giang Trừng vất vả lắm mới dỗ im được hãy còn run rẩy giữa
lòng bàn tay cô.

Giang Trừng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi một bé

cầu đỏ nhỏ hơn mọi quả cầu ở đây phừng phừng bay đến trước mặt. Bé cầu
sáng này chỉ cỡ móng tay cái, nhưng lại vững vàng chèn ép khí thế của tất
cả những quả cầu kia, cơn hỗn loạn đàng xa vừa rồi chính do nó mà ra.

Bé cầu đỏ đi tới đâu, đám cầu sáng còn lại ào ạt lánh tới đó. Giang

Trừng xem đến là thích thú, giơ ngón chạm bé cầu đỏ, khoảnh khắc ấy,
Giang Trừng nhận thấy mọi bé cầu xung quanh đều hít vào một hơi khí
lạnh. Song bé cầu đỏ ấy lại ngoan ngoãn mặc tay cô chạm vào.

Mềm mại, ấm áp, lại thân thiết lạ kỳ. Giang Trừng đương nghĩ, bé cầu

đỏ bỗng to lên cỡ nắm tay, đỏ trong lóng lánh, ánh sáng tán xạ rực rỡ vô
cùng. So với ban nãy, bé cầu đỏ hoạt bát hơn nhiều, nó lanh lợi nhảy vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.