NGỒI KHÓC TRÊN CÂY - Trang 87

Thực ra tôi nghĩ con Rùa cũng chẳng cần tôi phải làm gì để chứng tỏ

tôi vô cùng yêu mến nó. Tôi đã kết bạn với nó khi mà không ai kết bạn với
nó, tôi lang thang với nó trong rừng, đồng tình với nó những chuyện nó làm
bằng cách không hề ngăn cản hay thắc mắc – như mọi thứ phải diễn ra như
thế, có lẽ đã đủ khiến nó quý tôi đến mức sẵn sàng phớt lờ nụ hôn bất ngờ
của tôi ở trong rừng.

Lúc nghĩ như vậy tôi không biết rằng tôi đã lầm.

Sau khi chạy về nhà thằng Thục để nghe thím Lê bảo hai ngày nữa tôi

phải đón xe đò vô lại Sài Gòn theo lời dặn của mẹ tôi, tôi vội vàng quay trở
lại nhà cô Út Huệ, mặc dù tôi không thể đi ngay như ý muốn. Trước khi
băng qua cầu treo tôi phải chở thằng Thục xuống chợ Kế Xuyên lượm nắp
keng để nó khỏi buồn.

Bốn năm trước tôi có về thăm làng một lần. Lần đó, Thục mới mười

tuổi, bằng bé Loan bây giờ. Suốt ngày thằng nhóc quấn quýt lấy tôi, đòi tôi
chơi với nó. Tôi thương đứa em họ, buộc phải chơi với nó những trò con nít
chán phèo, trong lòng ao ước giá mà nó bằng tuổi tôi để hai anh em có thể
cặp kè thoải mái.

Nhưng bây giờ khi nó bằng tuổi tôi hồi đó, tôi lại tiếp tục lớn hơn nó

bốn tuổi và chỉ thích chơi với con Rùa khiến nó càng thêm ghét con nhỏ
này.

Từ chợ Kế Xuyên về, tôi chở thằng Thục lên thẳng chỗ cầu treo. Lúc

cầm lấy ghi-đông xe, nó rơm rớm nước mắt:

-Hai ngày nữa anh đi rồi…

Thục lộ vẻ buồn bã, không trách móc gì chuyện tôi mải chơi với con

Rùa và bỏ bê nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.