NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 131

anh ta tự ý chuyển động. Và một điểm nữa, không gây ra kích thích hay xáo
trộn cơ thể nên không hề làm người tham gia thí nghiệm bị thương. Thiết bị
kích thích từ tính kia vốn chỉ là một cuộn dây gắn đằng sau thắt lưng mà
thôi.”

“Vậy là không cần phải phẫu thuật sao?” Kaoruko xác nhận với Hoshino.

“Không cần,” cậu kỹ sư trẻ đáp lại.

“Ngoài ra, nếu ta lắp đặt vài mối dây như thế dọc theo cột sống, lần lượt
phát tín hiệu, sẽ có khả năng vận động cơ bắp toàn cơ thể.”

“... Là vậy ư? Nếu thế, chuyện này, đây là điều tôi muốn biết nhất, nhưng,”
cô liếm môi rồi mới nói tiếp, “cơ thể như con gái tôi cũng có thể cử động
được sao?”

Hoshino có chút khựng lại. Cậu ta quay sang nhìn Kazumasa như thể đang
có ý hỏi liệu trả lời có được hay chăng. Thấy cái gật đầu nhẹ từ cấp trên, cậu
ấy quay lại nhìn vào mặt Kaoruko.

“Em nghĩ cử động được. Bởi cháu không bị tổn thương cột sống, nếu không
cử động được thì quá kỳ lạ rồi.”

Những lời đó như gióng lên hồi chuông cầu phúc trong tai Kaoruko. Cô
nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.

“Là như thế đó,” Kazumasa nói, “Không có vấn đề gì về mặt kỹ thuật. Chỉ
còn là vấn đề làm hay không thôi. Anh nghĩ em quyết là được.”

“Em đã quyết tâm rồi. Em muốn làm. Em muốn làm cho con. Cậu Hoshino,
nhờ cậu giúp cho.”

“Nếu có chỉ thị... em sẽ giúp.”

Kaoruko nhìn thẳng vào chồng mình. “Lại phải tốn khá nhiều tiền nữa đấy.”

“Chuyện này thì em khỏi phải lo,” Kazumasa xua tay. “Vậy thì, cậu
Hoshino, ta có thể tiến hành luôn từ ngày mai không nhỉ? Nếu cậu cần gì, cứ
báo với tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.