NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 160

Hoshino ngồi xuống trước máy vận hành, cắm điện từng cái một. Rồi, cậu
lấy máy tính ra khỏi cái túi mang bên người, kết nối với máy vận hành, liên
kết với một loạt chương trình. Cài đặt các chương trình này tốn rất nhiều
thời gian, cậu phải đến đây từ chiều không thì không xong được. Lúc cậu cài
xong thì cũng đã quá 6 giờ, gần đến giờ hẹn với Mao.

Sau khi lắp đặt xong mọi thứ, cậu quay lại nói với phu nhân, “Chị đã gắn
thiết bị rồi phải không?”

“Vâng, tôi đã gắn cả rồi.”

Hoshino gật đầu, ngắm nhìn cô bé Mizuho.

Cô bé này đã bị tuyên bố là rơi vào tình trạng chết não khoảng một năm
trước đây. Vẫn còn giữ được vẻ mặt tươi tỉnh, hô hấp kéo dài được đến giờ
này quả thật cũng cần phải mạnh mẽ lắm. Da dẻ săn chắc, qua lớp áo quần
cũng có thể thấy được vẫn có bắp tay, bắp chân. Như thể ngay bây giờ cô bê
sẽ mở mắt, ngáp một cái thật dài, rồi duỗi tay duỗi chân vậy.

Nếu mở mắt được, chắc cũng chẳng cần phải tiếp dinh dưỡng đâu. Bởi nửa
năm nay, thật ngạc nhiên là thể trạng của cô bé vẫn không có gì thay đổi to
lớn.

Một vài chỗ trên bắp tay cô bé có gắn điện cực.

“Vậy thì ta bắt đầu vận động tay nhé. Đầu tiên, các động tác tự do,” Hoshino
bắt đầu lướt tay trên bàn phím máy chủ.

Trong khi hai người quan sát, tay Mizuho chậm rãi gập lại.

Gập tay áp đến sát ngực thì duỗi thẳng ra. Tay hướng thẳng ra khoảng
không. Khi cánh tay duỗi ra thế, cùi chỏ lại một lần nữa gập lại, quay về vị
trí ban đầu. Lặp đi lặp lại đến khoảng năm lần như thế.

Hoshino gật gù, cậu nhìn phu nhân. “Hoàn hảo.”

“Vận động hẳn hoi rồi đấy.”

“Như nhìn lầm vậy. Bây giờ áp đặt sức nặng. Nhờ chị nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.