NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 159

rồi.”

“Không sao đâu. Tôi mang cho cậu ít nước nhé?”

“Dạ, không cần đâu.”

“Em xin phép làm phiền nhé”, Hoshino tháo giày, xỏ chân vào đôi dép đi
trong nhà phu nhân đã xếp sẵn ra cho mình.

“Hôm nay bà đâu vậy chị?”

Phu nhân cười, chỉ lên trên tầng.

“Sau khi ru con trai tôi ngủ, bà cũng đi ngủ rồi. Hôm nay trường mầm non
có chuyến dã ngoại, bà phải theo cháu nên chắc cũng mệt mỏi rồi.”

“Ra vậy. Thế thì cũng vất vả thật.”

“Vâng, chăm Mizuho có khi lại nhẹ nhàng hơn,” phu nhân nói thế, khẽ nhăn
mũi.

Vẫn như mọi khi, phu nhân kéo cánh cửa ngay bên cạnh, “Mời cậu.”

Sau khi có lời chào, Hoshino bước vào trong phòng. Cậu cảm thấy có mùi
hương liệu thơm thoang thoảng. Bắt đầu từ hồi hè này. Phu nhân bảo, để bản
thân ngủ ngon giấc hơn, có lẽ cô cũng ngủ luôn ở đây.

Mizuho nằm trên giường. Cô bé mặc áo thể dục trắng, quần thể dục màu
xanh đậm, đi tất trắng. Phu nhân đã khăng khăng rằng phải mặc đồng phục
thể dục kiểu này những lúc tập hồi tháng Năm. Ảnh hưởng từ chuyện
Mizuho nhập học tiểu học chăng, Hoshino thầm nhận định như vậy.

“Mặc kiểu này nhưng nhiệt độ của con bé cũng không giảm là mấy đâu. Bác
sĩ ở bệnh viện cũng ngạc nhiên lắm đấy.”

Phu nhân vui vẻ như vậy cũng là đương nhiên. Thường sẽ không có chuyện
như thế này diễn ra với những người bị chết não, hay mọi cơ năng của não
đã ngừng hoạt động. Tuy các bác sĩ không nói ra, nhưng trong lòng chắc
cũng thầm cho rằng một phần nào đó của não bộ Mizuho vẫn còn hoạt động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.