NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 157

“Cảm ơn chú,” cô đáp lời trong khi còn chẳng hiểu tại sao mình lại cần cảm
ơn.

Tìm ra rồi sẽ tính sao? Cô còn chưa nghĩ đến. Nên làm gì đây?

Đột nhiên, trái tim cô đập rộn lên. Mồ hôi túa ra đầy tay. Bản thân mình
muốn làm gì đây? Nếu moi ra được bí mật của cậu rồi, cô sẽ làm gì?

“Có vẻ sắp đến điểm cuối rồi đấy,” bác tài nói vậy, tốc độ cùng chậm dần.

Giờ cô mới để ý xe đã vào khu dân cư. Đường không rộng rãi lắm. Nếu tốc
độ tài xế giảm xuống, tiếp cận gần quá thật không ổn. Theo biển báo, đây là
khu Hiroo rồi.

“Biết ngay. Có vẻ đã dừng lại rồi đấy.”

Tiếng động cơ của chiếc taxi đằng trước đã nhỏ dần.

“Thôi, ta cứ đi qua nhé. Nếu dừng lại ở đây thì đáng nghi quá.”

“Vâng,” cô đáp lời, Mao núp mình thật sâu vào lớp đệm. Để Yuuya nhìn
thấy thì không ổn.

Sau khi đi lòng vòng, bác taxi dừng lại. Mao bật dậy từ đằng sau. Yuuya đã
xuống khỏi taxi, đứng trước một tòa nhà. Có vẻ cậu chẳng để ý gì đến đằng
này.

Thế rồi, cậu bước vào trong căn biệt thự đó.

“Có vẻ là căn nhà đó rồi”, bác tài nói, “tuy chỉ lướt qua thôi nhưng căn nhà
khá là bề thế đấy. Tình nhân của cậu ta ở trong một căn nhà như thế sao?”

Chà, lúc lắc đầu rồi Mao lấy ví ra. Cô nhìn mức tiền rồi rút ra vài tờ 1.000
yên.

“Chào, cố lên nhé. Tuy tôi nói mấy lần rồi nhưng hãy cố giữ cho mình cái
đầu lạnh nhé,” vừa trả lại tiền thừa, bác tài vừa nói. Một ông bác có gương
mặt hiền.

Rời khỏi taxi, cô chậm rãi lại gần căn nhà. Nếu Yuuya bước ra khỏi đó thì sẽ
ra sao? Cô không thế giải thích được với cậu lý do tại sao mình lại ở nơi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.