NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 212

chẳng hạn, chuyện gì họ cũng viết được. Rồi đồ cũ nên bán đi, tam sao thất
bản kiểu gì cũng được dẫu tiền xăng chẳng phải lấy từ quyên góp.”

Shinshou Fusako nhăn mày, “Liên quan đến tiền nong đúng là phiền phức
thật đấy.”

Kadowaki tháo cái bình cà phê ra, rót cà phê vào ba cái tách xếp hàng đó. Cả
cái máy pha cà phê lẫn cốc tách đều không phải đồ mới mua mà do mọi
người mang tới. Bột cà phê là tiền túi của Kadowaki. Nếu nói mạnh ra thì
tiền điện nước lấy từ “quỹ ủng hộ” cũng có thể nói là dùng tiền bất minh.

“Số tiền quá lớn nên ấn tương vốn đã chẳng tốt đẹp gì rồi. Kiểu gì thì hình
ảnh dùng tiền mua mạng sống vẫn quá mạnh.”

“Mua mạng sống ư?” Shinshou Fusako có vẻ suy nghĩ lung lắm.

“Nghe có vẻ ký lạ đúng không?” Matsumoto Keiko nãy giờ vẫn im lặng đột
nhiên lên tiếng. “Bị bênh thì đi chữa trị. Ta phải trả tiền cho chuyện đó. Đó
là điều ai ai cũng làm. Để có thể cứu mạng một đứa trẻ đang không thể cứu
chữa được, bậc cha mẹ nào cũng sẵn sàng đổ tiền ra mua. Tôi không hiểu
điều này thì có gì không phải.”

“Vậy nên, vấn đề nằm ở số tiền”, Kadowaki đặt một tách cà phê trước mặt
Shinshou Fusako và một tách trước mặt Matsumoto Keiko. “Nếu số tiền
không phải là 260 triệu mà chỉ là 260 nghìn yên thì người ta có tự chi trả
cũng chẳng ai thèm quan tâm. Họ cũng không nói đến chuyện mua mạng
sống. Tuy có vẻ hơi tốn kém nhưng chỉ cần khỏe hơn thì tốt thôi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu có than phiền thì có thể nói thích thì sang Mỹ mà
khám đi. Tôi sợ phải nhìn xuống chân mình và cam chịu một cái giá cắt cổ
lắm.” Nói vậy rồi Matsumoto Keiko uống luôn tách cà phê đen.

Shinshou Fusako cũng giơ tay lấy tách cà phê. Nhưng ngừng lại giữa chừng,
“Nhưng mà,” cô ta mở miệng. “Có đổ dồn trách nhiệm lên bệnh viện Mỹ
cũng đâu phải điều hợp lý.”

“Ý chị là sao?”, Kadowaki hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.