NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 213

Shinshou Fusako xoay người về phía anh. Đôi mắt kính như lóe lên ánh
sáng.

“Anh có biết đến Hiệp ước Istanbul chứ?”

“Istanbul? Không, chưa từng nghe qua. Cậu biết không?” Kadowaki như
muốn ra ý hỏi Matsumoto Keiko nhưng cô ấy im lặng lắc đầu.

“Hiệp ước được Hội đồng Cấy ghép nội tạng Quốc tế đã tuyên bố vào năm
2008. Nội dung Hiệp ước này thắt chặt hơn quy định về việc đi sang nước
khác nhận cấy ghép và khuyến khích tự cấp nội tạng cho việc cấy ghép tạng.
Cả Nhật Bản cũng đồng thuận với Hiệp ước đó. Nhưng nó chỉ mang tính
hướng dẫn, không có bất cứ tác dụng ràng buộc hay quy định xử phạt gì cả.
Nhưng các quốc gia đã thừa nhận Hiệp ước này như Úc hay Đức, những
quốc gia chấp nhận dân Nhật nhập cư căn bản cũng không chấp nhận cho
người Nhật phẫu thuật ghép tạng.”

Nghe những lời Shinshou Fusako nói, Kadowaki lắc đầu.

“Nếu là chuyện nhiều quốc gia cấm người từ nước khác đến phẫu thuật ghép
tạng thì tôi có nghe từ Etou. Vậy nên hiện ta chỉ có thể dựa vào Mỹ.”

“Mỹ là một trong số ít quốc gia người Nhật có thể đăng ký phẫu thuật ghép
tạng. Nhưng không có nghĩa nó không có giới hạn.”

“Tôi cũng có nghe về chuyện đó. Ta có luật 5% còn gì. Luật quy định hàng
năm tiếp nhận 5% người ngoại quốc ghép tạng.”

“Tận dụng điểm này, ngày trước những phú hào các tiểu Vương quốc Ả Rập
cũng tìm đến Mỹ. Nhưng mấy năm gần đây, tỷ lệ 5% đó phần lớn là người
Nhật. Hơn nữa, những bệnh nhân Nhật Bản sang đó cấy ghép thường hay
được xếp thứ tự ưu tiên tương đối cao trong danh sách bệnh nhân chờ. Anh
chị hiểu tại sao chứ?”

Kadowaki mím chặt môi, nhún vai.

“Có thể nói là do trả nhiều tiền còn gì? Thiếu gì chỉ trích gay gắt về vấn đề
này đâu. Đồng tiền có sức mạnh sắp đặt thứ tự mà. Nhưng theo những gì tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.