NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 226

Vợ chồng Etou có vẻ bàng hoàng đến im lặng. Do cụm từ còn lạ lẫm với họ
chăng.

“Khi bác sĩ nói có lẽ con anh chị bị chết não, những bậc cha mẹ không muốn
chấp nhận điều đó sẽ lựa chọn mãi chăm sóc cho đứa trẻ dẫu không có cơ
hội phục hồi. Các anh chị nghĩ sao về chuyện này? Có thấy phí hoài
không?”

Yukari nhăn mày, rồi khó nhọc đáp, “Em hiểu... cảm giác của họ.”

“Nhưng nếu hiến tạng của đứa trẻ đó, ta có thể cứu giúp được cho ai đó thì
sao?”

“Điều đó thì thật là...”

“Chị Shinshou,” Etou nói. “Mong chị đừng hiểu lầm chúng tôi không hề
mong sẽ có đứa trẻ nào bị chết não đâu. Tôi cũng đã bàn với vợ mình rồi.
Tuy quyết định gom tiền và cấy tạng ở nước ngoài nhưng chúng tôi đã từ bỏ
hi vọng kiếm được người hiến tạng rồi nên chị đừng nói ra những lời như
thế. Có người hiến tạng cũng đồng nghĩa với chuyện một đứa trẻ qua đời ở
đâu đó, hẳn sẽ có nhiều người phải đau khỏ. Chúng tôi nghĩ phẫu thuật ghép
tạng xuất phát từ thiện ý nên không có ý mong chờ hay hi vọng quá nhiều.
Chúng tôi cũng không có bất cứ khó chịu gì với những người không chấp
nhận chuyện chết não, cố gắng tiếp tục chăm sóc con cái của họ. Bởi vì, đứa
trẻ vẫn còn sống đối với những bậc cha mẹ đó còn gì. Nếu đã vậy, đó chẳng
phải là một sinh mệnh cần phải trân trọng hay sao? Quan điểm của tôi là thế
đấy.”

Những lời nói của một ông bố đang mong mỏi được cấy ghép tạng cho con
không rõ sẽ có ảnh hưởng thế nào trong lòng Shinshou Fusako. Chỉ có đôi
tròng đen cứ mãi đưa qua đưa lại sau cặp mắt kính như đã tố cáo trái tim cô
ta.

“Tôi hiểu rồi,” cô ta nói. “Anh chị đã giúp tôi tham khảo được nhiều điều.
Tôi thực lòng cầu mong con gái anh chị sẽ sớm hồi phục,” rồi lịch sự cúi
đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.