NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 257

“Chuyện từ giờ về sau. Anh nghĩ cậu ta cũng đến lúc phải quay lại với công
việc chính rồi. Chúng ta không thể để tình trạng thế này mãi được.”

“Vậy à?” Kaoruko ngồi xuống bên kia ghế. “Mizuho vẫn còn cần đến sự
giúp đỡ của người ấy.”

“Vậy i8? Nhưng em cũng đã vận hành được máy kha khá rồi còn gì. Cậu
Hoshino cũng nói giờ thì chắc không phải lo nữa rồi.”

“Nếu chỉ là lặp đi lặp lại những cử động thì được. Nhưng ta vẫn chưa biết đã
cho Mizuho vẫn động hết 100% sức lực của mình hay không mà. Cũng mới
tạo được chút biểu hiện trên gương mặt con bé thôi mà.”

“Anh cũng ngạc nhiên về chuyện đó.” Kazumasa uống hết chỗ whisky, đặt
cái cốc xuống. “Nhưng có cần phải làm đến mức ấy không?”

“Ý anh là sao?”

“Anh nghĩ cử động tay chân của con bé là việc có ý nghĩa. Cơ bắp được rèn
luyện thì phản ứng sinh hoá cũng điều độ hơn.”

“Cơ bắp được coi như lá gan thứ hai ấy. Người bình thường mà bị yếu cơ
quan chức năng gan thì chỉ cần rèn luyện cơ bắp là ổn. Thật sự, khí huyết
của Mizuho cũng lưu thông, huyết áp cũng ổn định. Nhiệt độ cơ thể cũng có
vẻ như tốt hơn rất nhiều. Ngoài ra, tiết mồ hôi, bài tiết và sức tái tạo da, lợi
ích không thể tính toán hết được.”

“Điều đó thì anh hiểu. Nhưng thay đổi biểu hiện trên mặt con bé có ý nghĩa
gì không? Cử động cơ mặt của con bé như thế, anh không nghĩ ra ích lợi gì
từ việc đó. Đúng là giống như những gì em đã nói lúc trước, đôi khi thấy vẻ
mặt tươi cười của con bé thật là dễ thương nhưng đó là vấn đề của chúng ta,
điều này có lợi ích gì cho Mizuho không?”

Thái dương Kaoruko nổi gân rần rật. Nhưng đôi môi cô ấy vẫn cố ép ra nụ
cười.

“Ta có thể biến điều trước giờ không làm nổi thành điều có thật. Không phải
là không tạo ra lợi ích gì đâu. Nếu không rèn luyện thì cơ mặt sẽ bị thoái hoá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.