NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 260

2.

Khi đi ngang qua cửa chính vào bệnh viện, Kazumasa không tránh khỏi cảm
giác hoài niệm. Nhớ đến hơn hai năm về trước, ngày nào anh cũng đi đi về
về nơi này. Nhưng rồi, anh lập tức nhận ra mình thật thiếu suy nghĩ khi dùng
đến từ hoài niệm vào giờ này. Kể từ ngày đó, không có bất cứ chuyện nào
được giải quyết.

Khi anh hỏi thăm lễ tân, họ liền nói bác sĩ đợi sẵn ở phòng đợi khi ngoại
khoa thần kinh não như thể đã được báo trước. Nhưng không đảm bảo chắc
chắn. “Lỡ có bệnh nhân cấp cứu, bác sĩ sẽ phải thay đổi lịch cho phù hợp
với tình hình nên có gì mong anh thông cảm cho,” người phụ nữ ở quầy nói
với một giọng máy móc.

Khi anh đi đến phòng đợi thì chỉ có một bệnh nhân cao tuổi đang ở đó. Bệnh
nhân đó cũng bị gọi, đứng dậy đi ngay sau đó. Kazumasa ngồi lên chiếc ghế
dài, bắt đầu đọc cuốn tuần san mang theo người.

Ngay sau đó, anh cảm thấy có ai đó lại đứng ngay cạnh mình, bóng người
che tối một khoảng nơi tay. Kazumasa ngẩng đầu lên đúng lúc nghe tiếng
nói, “lâu ngày không gặp”. Bác sĩ Shindou trong màu áo choàng trắng nhìn
xuống anh. Gương mặt trí thức đó vẫn chẳng đổi khác gì.

Kazumasa gấp cuốn tạp chí lại, đứng dậy khỏi ghế.

“Đã lâu không gặp. Gia đình tôi đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ phía bác
sĩ,” anh cúi đầu chào.

Bác sĩ Shindou gật đầu, mời anh theo mình rồi bắt đầu bước đi.

Anh được mời vào một căn phòng có bàn và nhiều thiết bị đo đạc. Có vẻ
không phải phòng chẩn bệnh hay điều trị gì cả. Bác sĩ đã kéo ghế giùm nên
Kazumasa ngồi xuống.

“Tình hình con gái anh có vẻ vẫn ổn nhỉ? Xét nghiệm tháng trước không tìm
ra bất kì dấu hiệu bất thường nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.