NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 61

Nhưng Kaoruko không có trong phòng. Nhìn ba cái gối xếp thành hàng trên
cái giường lớn, anh chợt nghĩ đến chuyện ba mẹ con cùng ngủ vởi nhau trên
chiếc giường này. Một ý nghĩ chẳng liên quan đến tình hình.

Nếu cô ấy không có trong này thì đi đâu được cơ chứ? Kazumasa suy nghĩ,
lại rời ra ngoài hành lang. Anh mở một cánh cửa đôi, bật đèn lên.

Đó là một căn phòng kiểu Nhật rộng cỡ 8 chiếu

[1]

. Giữa phòng, anh thấy

dáng Kaoruko ngồi thu lu ở đó. Cô ấy ôm chặt một con gấu bông trong lòng.
Nó là món quà sinh nhật bố mẹ Kaoruko tặng cháu gái dịp sinh nhật ba tuổi
của Mizuho.

[1] Đơn vị đo diện tích của Nhật, khoảng 13m2.

“Gần đây,” cô nói với một giọng đều đều, “nó hay chơi một mình trong căn
phòng này. Con bé còn nói, mẹ ơi, mẹ không được vào đâu nhé.”

“…Vậy à?”

Kazumasa nhìn quanh căn phòng. Bên trong chẳng bày biện thứ gì, chỉ có
hai cái thùng các-tông xếp cạnh mé tường. Anh thấy bên trong nào là búp
bê, nhạc cụ đồ chơi hay những khối xếp hình. Bên cạnh thùng còn để vài
cuốn sách tranh.

“Em định đợi Mizuho vào tiểu học sẽ dùng căn phòng này làm thành phòng
học cho con bé.”

Kazumasa gật đầu, bước lại gần ô cửa sổ. Anh có thể nhìn xuống vườn từ
đây. Khi xây dựng căn nhà này, anh đã mường tượng đến lúc mình đứng ở
vườn nhìn lên thấy lũ trẻ vẫy tay với mình từ ô cửa sổ này.

“Em gọi cho bố mẹ chưa?”

“Rồi,” Kaoruko đáp vậy. “Ai cũng khóc. Tại mãi vẫn không thấy em liên lạc
gì, mọi người có vẻ cùng đoán là không cứu nổi rồi. Mẹ cứ nói xin lời con,
xin lỗi con bao lần như cầu mong em tha thứ vậy. Còn nói muốn chết để tạ
tội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.