NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 66

“Em rõ rồi ạ.”

“Nhờ cả vào em đấy. Xin lỗi, Chủ nhật thế này…”

“Anh không cần phải để tâm. Chuyện quan trọng hơn là…” có vẻ như cô
đang điều hòa hơi thở. “Thật sự không còn cách nào sao ạ? Không còn chút
xíu hi vọng nào vào kỳ tích sẽ xảy ra sao?”

Kazumasa nghiến lợi. Nếu anh lỡ lời, chắc cô ấy sẽ khóc mất.

“Sóng não, không còn nữa.”

Kanzaki Makiko im lặng. Có lẽ cô cùng chẳng biết đáp sao nữa.

“Điều đó có nghĩa là gì, một người có ít nhiều kiến thức về BMI như em
chắc hiểu chứ?”

“… Vâng.”

“Vậy, nhờ em nhé.”

“Em hiểu rồi. Giám đốc cũng nên giữ gìn sức khỏe. Cả phu nhân nữa.”

“Cảm ơn em.”

Anh ngắt máy, đôi mắt khẽ chớp trước tia nắng mạnh mẽ luồn qua rèm cửa.

Kỳ tích ư…?

Trong cuộc nói chuyện giữa anh và Kaoruko, từ này đã xuất hiện không biết
bao nhiêu lần nhỉ. Nếu kỳ tích xuất hiện thật, phải trả giá thế nào anh cũng
bất chấp, bản thân trở nên thế nào cũng chẳng sao. Nhưng thực chất, mỗi lần
buông ra từ ấy, anh lại càng cảm thấy nó giả tạo. Bởi vì là thứ không xuất
hiện nên mới gọi là kỳ tích còn gì.

Anh đi tắm, thay đồ. Bụng không thấy đói nhưng vẫn lấy gói thực phẩm
dinh dưỡng dạng thạch trong tủ lạnh ra tống vào dạ dày rồi mới rời khỏi nhà.
Anh biết hôm nay sẽ là một ngày dài.

Khi anh đến bệnh viện, đã thấy Kaoruko ở đó rồi. Bố mẹ cô ấy và Ikuto, cả
Miharu và bé Wakaba cũng đã đến nơi. Bà Chizuko và Miharu khóc đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.