NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 78

“Leo xà ạ.”

“Con leo khung xà à? Thế kết quả sao?”

“Dạ, Iku leo lên tận trên cao cơ,” Ikuto giơ hai tay rướn lên.

“Vậy à, tốt quá. Con giỏi ghê. Mizuho, con nghe chưa? Ikuchan giờ đã leo
được lên đến nơi cao nhất khung xà rồi đấy.”

Đưa Mizuho vào trong câu trò chuyện với Ikuto là cách Kaoruko giết thời
gian ở đây. Đương nhiên, cô có thể im lặng ngắm nhìn con gái mình ngủ
không biết chán nhưng cô không thể bỏ mặc cậu con trai thơ dại của mình
được.

Ngày đó, Kaoruko không chút hối hận khi từ chối hiến tạng của con. Hơn cả
tháng trời trôi qua, cứ nghĩ có thể liên hệ với Mizuho theo cách này, cô
muốn tự khen mình đã quyết định như vậy.

Bác sĩ Shindou cũng chẳng hỏi gì về lý do thay đổi quyết định như thế. Ông
vốn là bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh nên chuyện kéo dài sự sống của
Mizuho cũng chẳng can hệ gì đến ông. Tuy nhiên, trong vài lần giáp mặt,
Kaoruko đã kể lại cho ông nghe.

Giây phút cô và Kazumasa cùng nắm tay Mizuho, cô có cảm giác tay con bé
đã cử động. Đúng vào giây phút Ikuto gọi người chị đang say ngủ của mình.

Kaoruko nghĩ có thể Mizuho đã có phản ứng với tiếng gọi của em trai mình.
Những chuyện kiểu này khá vô lý nếu xét theo mặt y học nhưng cô đã thực
cảm thấy vậy nên chẳng biết phải làm sao nữa.

Khi bác sĩ Shindou nghe chuyện, ông đáp vậy à với một giọng bình thản.
Dường như chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, “Lúc đó đã xảy ra chuyện như vậy
sao?”

“Liệu có phải chỉ là ảo giác của người làm bố mẹ hay không?” Khi cô hỏi
vậy, ông đã lắc đầu.

“Ta không thể nắm bắt hết được cơ thể con người đâu. Dẫu não bộ không
hoạt động, có thể phản xạ cơ khiến cơ thể vẫn cử động được chăng. Cô có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.