NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 118

Ngoại trừ rằng, Lucy là một phụ nữ từng trải. Cô đã mệt mỏi vì ước muốn,
và hy vọng, rồi mất mát. Sau này, nhiều tháng kể từ bây giờ, nhiều năm có lẽ
đúng hơn, nhu cầu về sự bầu bạn sẽ hồi phục lại, và cô sẽ mạo hiểm để dính
líu với ai đó lần nữa. Tuy vậy, không phải bây giờ. Và không bao giờ là
người đàn ông này, người sẽ tiếp tục những mối quan hệ hoàn toàn hời hợt.

“Cám ơn anh.” Lucy nói, quan sát Sam trượt điện thoại trở lại túi quần sau.
Cô giơ tay ra trong một cử chỉ xã giao ngượng ngập. “Em sẽ mong được
nghe từ anh về căn condo nếu có thể.”

Sam bắt tay cô một cách trang trọng, đôi mắt anh nhảy múa.

Sự ấm áp của bàn tay anh, cách chắc chắn của những ngón tay anh bao
quanh bàn tay cô, mang lại cảm giác tuyệt không tả xiết. Đã quá lâu từ khi
cô được chạm vào hoặc được nắm giữ như thế. Lucy kéo dài khoảnh khắc
ấy lâu hơn cần thiết một chút, ngay cả khi một cơn sốt màu sắc đáng xấu hổ
lan toả từ ngón chân đến tân chân tóc của cô.

Sam nghiên cứu cô, vẻ mặt của anh chuyển thành bí hiểm. Anh sự dụng cái
bắt tay để thu ngắn khoảng cách, đầu anh cúi xuống gần hơn. “Về việc lái
thử xe đó…” anh thì thầm.

Lucy không thể bắt kịp suy nghĩ của chính mình. Trái tim cô bắt đầu đập
dồn dập. Cô nhìn chằm chằm mê mụ vào ánh hoàng hôn đang tan chảy trong
màn đêm xanh mát. Sam làm cô kinh ngạc bằng cách tựa cô sát vào vai anh,
bàn tay anh lướt qua xương sống cô trong một chuyển động êm dịu. Thân
thể họ chạm vào nhau tại nhiều chỗ, sự thúc bách của anh ấm áp và rắn chắc
và khiến đầu gối yếu ớt.

Mất phương hướng, Lucy không tạo ra âm thanh nào khi bàn tay anh chuyển
đến một bên mặt cô, giữ cô vững vàng khi miệng anh hạ xuống. Anh quá dịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.