NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 139

“Điếm đực là gì, Bác Sam?” Giọng của Holly vang lên khi cô bé vơ vẩn đi
vào bếp. Cô bé đến bên Sam và quàng tay quanh eo anh. Mỉm cười với anh.
“Ngựa đực (

manhorse # manwhore

)” anh vội vàng nói, xoay ngược vành nón lưỡi

trai màu hồng trên đầu cô bé ra sau lưng. “Đó là thứ mùi mà một chàng trai
có sau khi làm việc đẫm mồ hôi ngoài trời. Nhưng đừng sử dụng những từ
đó nhé, hoặc bác Mark sẽ tống ró ra khỏi đôi môi của cháu đấy.” Anh sốt
sắng khom xuống khi cô bé vươn tay lên để kéo đầu anh xuống.

“Ai thế?” Cô bé thì thầm.

“Đó là một người bạn cũ của bác,” Sam nói. Anh trao cho cô bé dĩa bánh
sandwich, đưa cô bé lại bàn bếp và đi để múc một ít soup. Trao cho Kevin
ánh mắt nheo nheo, anh hỏi. “Cậu có bức ảnh nào của cô ấy không?”

Lấy điện thoại từ túi sau, Kevin cuộn qua vài tấm hình. “Có một cái đây. Tớ
sẽ gởi nó qua điện thoại cậu.”

Sam lấy điện thoại từ hắn và nhìn người phụ nữ trong hình. Hơi thở bị bẫy
lại khi anh nhận ra cô.

“Cô ấy là một nghệ nhân,” anh nghe Kevin nói. “Tên cô ấy là Lucy Marinn.
Cô ấy đang ở tại Artist’s Point, xưởng của cô ấy trong thị trấn. Cô ấy chế tạo
những tấm kính màu… cửa sổ, chao đèn, một số đồ khảm… Cô ấy rất đáng
yêu, thấy không?”

Tình huống thật thú vị, ít ra có thể nói như thế. Sam cân nhắc việc đề cập
rằng anh đã gặp Lucy rồi, anh đã đi cùng cô về Artist’s Point đêm trước.
Nhưng anh quyết định giữ lại cho chính mình khi đến lúc.

Trước sự yên lặng căng thẳng tiếp theo sau đó, Holly nói từ bàn. “Bác Sam
à, soup của cháu sao rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.