NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 180

CHƯƠNG 12.

Ý thức trở lại với Lucy trong sự bối rối, hẳn đã tụ tập trước khi cô có thể
cảm nhận được bất kỳ điều gì. Mùi của cao su, của băng dán, mùi cồn
isopropyl. Âm thanh của những giọng nói, tiếng lách cách từ những bánh xe
của chiếc xe đẩy hàng hoặc băng ca, một chiếc điện thoại đang reng, những
đốm sáng nhấp nháy điềm tĩnh báo hiệu sự sống trên màn hình. Cô luống
cuống khi khám phá ra rằng cô đang nói giống như một diễn viên lồng tiếng
tệ hại, ngôn từ không hoàn toàn tương xứng.

Cô mặc một chiếc áo bệnh nhân bằng cotton mỏng mà cô không nhớ chút
nào về việc đã thay chúng. Một chiếc kim truyền tĩnh mạch gắn trên lưng
bàn tay và được dán cố định vào đó. Mỗi lần một ER tech* hoặc một y tá đi
vào trong khu vực được che màn, những con lăn trên những khe rãnh trên
trần tạo nên âm thanh rin rít, giống như những trái trứng bị đập vào một cái
tô bằng kim loại. Đùi và mắt cá chân phải của cô được giữ cố định bằng một
thanh nẹp. Những hồi tưởng mơ hồ về kiểm tra và chụp X-quang chợt đến
với cô. Mặc dù biết rằng cô đã gặp may mắn ra sao, tai nạn có thể đã tệ hơn
nhiều như thế nào, sự phiền muộn vẫn phủ choàng qua cô như một tấm mền
ngột ngạt. Khi cô xoay đầu sang bên cạnh, chiếc gối bên dưới đầu cô kêu rột
roạt như thể làm bằng nhựa. Một giọt lệ chảy xuống gò má cô, thấm vào lớp
vỏ gối.

(* ER tech : có lẽ là Emergency Room technician – kỹ thuật viên phòng cấp cứu – Ct của Sẻ)

“Đây.” Người y tá trao cho cô một miếng khăn giấy. “Đó là điều bình
thường sau một tai nạn,” Bà ấy nói khi Lucy lau nước mắt. “Cô sẽ lại khóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.