NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 185

“Tớ đang nghĩ đến việc phải làm gì… đi đâu…”

“Đừng lo lắng,” Justine điềm tĩnh nói. “Từ giây phút này, mọi mảnh năng
lượng của cậu phải dành để chữa lành vết thương. Đừng căng thẳng. Tớ sẽ
đoán ra phải làm gì.”

“Tớ rất tiếc,” Lucy sụt sịt nói. “Tớ là một cái nhọt ở mông.”

“Im. Miệng.” Justine với tay lấy miếng khăn giấy mới và chấm nhẹ vào mũi
Lucy như thể cô là một đứa trẻ. “Bạn bè là để giúp nhau trong cuộc sống.
Chúng ta không bỏ rơi nhau, đúng chứ?”

Lucy gật đầu.

Justine đứng lên và mỉm cười với cô. “Tớ sẽ ở trong phòng chờ, gọi vài cuộc
điện thoại. Đừng đi đâu nhé.”

*

http://sesenau.blogspot.com

*

***

Từ khoảnh khắc Sam nhận cuộc gọi của Justine, anh bị chiếm giữ bởi nỗi lo
lắng kinh khủng. “Anh sẽ đến đó,” là tất cả những gì anh nói, và trong chưa
đầy mười lăm phút, anh đã đến được bệnh viện.

Bước vào toà nhà với những sải chân dài, anh tìm thấy Justine trong phòng
chờ.

“Sam.” Cô nói, bóng dáng của một nụ cười trải qua gương mặt cô. “Cám ơn
vì đã đến đây. Tình huống cứ như địa ngục ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.